Sau đó thì Sở Lâm đi đến chỗ Đinh Lăng. Thấy nàng vẫn còn ngủ say, hắn cũng không có đánh thức nàng, mà chỉ hôn lên môi nàng một lúc, rồi nói mấy lời ngon ngọt chẳng hạn như:
- Đinh Lăng! Đừng trách ta, bởi vì ta quá yêu nàng, không muốn nàng rời xa ta, ta mới làm như vậy….
Thu Nhã nghe mà muốn ngồi bật dậy đấm vào mặt hắn quá. Nhưng sợ hắn sẽ phát hiện mình đã có lại nội đan, sẽ liên lụy đến Lưu Tương nên cô đành cố gắng giả chết mà nghe hắn nói nhảm.
Cũng may là hắn nói không được bao lâu thì phải rời đi rồi.
Thu Nhã mới ngồi bật dậy định đi ra ngoài xem sao thì Khánh Tường lại bước vào:
- Cô khoan hãy ra ngoài đã, chịu khó qua ngày hôm nay, ngày mai hắn đi rồi, cô có thể tha hồ bay nhảy.
Thu Nhã thắc mắc:
- Mai hắn đi đâu?
Khánh Tường đáp:
- Thì lại đi ra ngoài tìm đào hoa của mình thôi. Hắn ấy à, nam nữ đều ăn, chỉ cần dâng lên miệng thì không từ chối. Nhưng mà thật ra hắn không có trái tim, là một kẻ vô tình, máu lạnh, chuyên lấy việc hành hạ người yêu hắn sâu đậm làm niềm vui. Nhưng mà ta lại chẳng hiểu sao cô và cả họ đều lao đầu vào hắn như vậy? Không lẽ là mê sắc đẹp của hắn hay là mê cái địa vị thượng thần của hắn sao?
Nghe giọng điệu của Khánh Tường đầy mai mỉa, Thu Nhã khó hiểu hỏi:
- Không phải ngươi cũng vậy sao?
Khánh Tường gật đầu thản nhiên đáp:
- Đúng là trước kia ta từng như vậy. Hắn vốn là sư huynh của ta, xưa nay ta luôn tôn thờ hắn. Nhưng mà… bây giờ thì hết rồi, ngược lại ta cảm thấy hắn thật kinh tởm…
Khánh Tường cố tìm ra những từ nào khó nghe nhất để hình dung Sở Lâm, còn đem những chuyện xấu xa của hắn nói ra. Cốt là để nữ chính từ từ thấy rõ bộ mặt thật của Sở Lâm, không yêu hắn nữa. Như vậy thì anh mới có cơ hội đưa cô lên giường chiếm hảo cảm ân ái chứ. Phải biết yêu càng sâu thì hận càng nhiều, đau khổ cũng càng lớn. Mà lúc phụ nữ đau khổ nhất, nếu có một bờ vai cho cô ấy dựa vào thì nhất định tám mươi phần trăm là cô ấy sẽ xiêu lòng.
He he… tính ra anh cũng có khiếu làm người đàn ông cặn bã lắm. Tuy nhiên, nếu không phải do muốn nhanh chóng trở lại thế giới thực cùng với Thu Nhã bên nhau thì anh cũng sẽ không làm những điều này.
như trong truyện thì sau khi Sở Lâm lấy mất nội đan của Đinh Lăng thì liên tục muốn nàng để khiến nàng phải mang thai. Sau khi Đinh Lăng sinh xong thì lại bị một ả nữ tám khác bắt để dụ Sở Lâm đến để bắt hắn lên giường với ả. Vậy là sau đó hậu cung của Sở Lâm lại thêm một thành viên. Cũng bởi vì vậy nên Sở Lâm mới trả nội đan lại cho Đinh Lăng để phòng khi hắn không có bên cạnh nàng có thể
Thu Nhã mới thắc mắc, rõ ràng cô mới đến đây cũng chưa làm điều gì, sao cốt truyện đột nhiên thay đổi rồi?
mắt hình viên đạn nhìn chầm chầm vào Khánh Tường. Nếu cô không có vấn
- Có khi nào lại là Khánh Tường không hả Mèo? -
Miêu Linh nhún vai:
- Không
Thu Nhã thắc mắc:
- Không lẽ hệ thống hoàn toàn không cảm nhận được một hệ thống khác đang tồn
Linh gật
nhau, có hệ thống sẽ là kẻ thù của nhau. Nếu như
đúng. Nếu đã như vậy thì cô tự mình
Tường thấy Thu Nhã đột nhiên nhìn
- Cô làm gì
đáp mà
- Anh có biết trong bài hát "Xin Đừng Nói Yêu Tôi" do ca sĩ Thu
Thu Nhã cho nên cũng không bị hệ thống hạn chế. Mà Khánh Tưởng nghe xong cô hỏi
- Cô biết cô
định anh chính là Khánh Tường rồi. Cho nên Thu
- Tôi chính là
cô cũng đâu có trực tiếp thừa nhận mình là Thu Nhã đâu. Cho nên hệ thống hạn chế
vừa dứt lời thì Khánh Tường đã trừng to đôi mắt. Sau vài giây bất ngờ thì anh đã dang tay ôm chầm lấy Thu
Nhã… Nhã… đúng là em
thì tha hồ gọi tên nhau nhé! Lần này Thu Nhã đã nhận ra anh trước, cho nên Khánh Tường cũng đỡ tuổi thân.
vui mừng ôm lại
Lưu Tương này khác so với trong truyện thì em đã biết thể nào cũng có người giống như mình mà. Mà em hi vọng đó cũng sẽ lại là anh. Không ngờ lại chính là sự thật. Đây rốt cuộc là trùng hợp hay do đã được sắp
Khánh Tường nói:
Trùng hợp cũng được, sắp xếp cũng được, chỉ cần được bên em là anh
………
Tại một nơi xa xôi trong vũ trụ.
Có hai người, một nam và một nữ đang nhìn vào một màn hình tinh thể lỏng thật to trước mặt. Người nam đẹp không gì sánh nổi so với nữ tử chỉ có hơn chứ không kém. Còn người nữ thì có khuôn mặt ngây thơ khả ái vô cùng đáng yêu. Người nữ nằm trong lòng người nam hưởng thụ từng trái nho được người nam tận tay đút vào miệng. Một lúc sau, người nữ mới mở miệng hỏi:
- Sao anh lại để hai hệ thống này luôn làm nhiệm vụ chung một thế giới vậy? Hơn nữa đối tượng của Hệ thống hảo cảm ân ái cũng luôn là ký chủ của Hệ thống tìm chồng?
Người nam khẽ mỉm cười:
- Bởi vì một kẻ si tình, một người vô tâm. Cho nên anh muốn cho họ đến với nhau thôi.
- Chà… từ khi nào vị Thần Vương chí cao vô thượng lại trở thành ông mai vậy? - Người nữ trêu.
Người nam thản nhiên đáp:
- Không phải là trở thành ông mai. Mà tại anh thấy Khánh Tường yêu Thu Nhã giống năm xưa anh yêu em vậy, đồng cảnh ngộ cho nên muốn giúp một phen thôi.
Người nữ lập tức ngồi dậy, trừng mắt, đưa tay véo lỗ tai người nam.
- Lưu Vương Thành! Ý anh là gì hả? Năm xưa em không yêu anh à?
- Ai da… ai da… Mèo con… tha cho anh… đau đau… không… không… ý anh không phải nói vậy?
- Vậy là gì hả?
- Ý anh là… em cũng yêu anh nhưng mà… lúc đó anh không nhìn ra. Mà tên Khánh Tường này cũng vậy nên anh mới muốn giúp thôi.
Người nữ lập tức bỏ tay ra khỏi tai của người nam:
- Hừ… nói vậy còn nghe được.
Nói xong, người nữ lại tiếp tục nằm vào lòng người nam như một con mèo con. Người nam chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
Vâng! Đó không ai khác chính là Lưu Vương Thành và Thu Sương (Vai Ác Tìm Đến Rồi!) sau khi họ đã trở về Thần giới và có cuộc sống hạnh phúc. Và cũng rảnh rỗi quá nên đã chế tạo ra thêm mấy hệ thống để cho chúng nó làm nhiệm vụ chơi.