Do Khánh Tường đã dừng lại cho nên cảm giác của Thu Nhã cũng dừng lại và từ từ dịu xuống. Cô khẽ mở mắt ra, ánh mắt xinh đẹp ấy tò mò nhìn vào Khánh Tường, thấy anh lại đang ngơ ngác nhìn mình, cô cũng thấy ngạc nhiên lắm. Mà lúc này, do cảm giác đã đi xuống rồi nên khuôn mặt cô cũng từ từ biến lại thành mụ phù thủy xấu xí. Nếu không phải là Khánh Tường nhìn thật lâu không chớp mắt thì anh còn tưởng là mình hoa mắt nữa.
Anh khẽ nhíu mày, như nghĩ ra điều gì đó lại dùng ngón tay tiếp tục kích thích âm vật của Thu Nhã. Thu Nhã vừa mới xuống lại phải lên nữa, và khuôn mặt lại biến thành xinh đẹp nữa. Khánh Tường thấy thế mới nói ra một câu:
- Hoá ra là thế?
Thu Nhã chẳng hiểu anh nói gì cả. Nhưng dưới sự kích thích liên tục từ ngón tay của Khánh Tường tác động vào âm vật, cô đã không thể kiềm chế được bản thân mà lên đỉnh. Nhưng cho dù cô đã lên đỉnh, Khánh Tường cũng không để cho cô yên cứ tiếp tục kích thích, cô cứ xuống lại lên, lên lại xuống đôi ba lần như thế thì Khánh Tường mới thôi dùng ngón tay kích thích âm vật của cô. Nhưng thay vào đó Khánh Tường lại cởi quần áo của mình ra, nắm lấy dương v*t to lớn cứng rắn của mình ra và bóp lấy cái miệng bé nhỏ của cô cho nó mở ra, rồi đút mạnh vào, một phát đi vào tận sâu trong cổ họng.
Thu Nhã không thể làm gì được, chỉ có thể cam chịu sự tủi nhục này. Nước mắt cô không tự chủ được mà chảy xuống.
Khánh Tường thấy nước mắt của cô lòng anh cũng đau như cắt, nhưng, anh không thể không làm thế. Anh ra sức ra vào trong miệng của cô, mỗi một lần rút ra và đẩy vào thì mỗi một lần Thu Nhã lại chảy ra một làn nước mắt, mà điểm chán ghét cũng càng lúc càng tăng lên. 95, 96, 97, 98 và… ngay khi đạt đến 99 thì cũng là lúc anh phóng xuất thứ tinh dịch nóng bỏng vào cổ họng của cô, đi thẳng xuống dạ dày. Mà Thu Nhã chỉ cảm thấy trong bụng mình nóng lên một cách kỳ lạ, rồi sức nóng này lại dồn hết lên mặt cô, nóng đến độ cô tưởng như mặt mình đang ngăm trong nước sôi vậy, đau đớn khó chịu vô cùng.
Sự đau đớn khó chịu làm cô chỉ muốn đập đầu bất tỉnh cho xong. Cô không ngừng lắc đầu, giãy giụa thân thể và gào thét:
- Nóng quá… đau quá… á… ai giúp tôi với… đau quá…
Cô muốn đưa tay lên gào lấy khuôn mặt mình nhưng tiếc là nửa người trên của cô đã bị trói chặt không thể nào làm gì được. Cô không biết tại sao mình lại bị như vậy, lúc này lý trí của cô đã bị sự đau đớn và nóng rực trên khuôn mặt chiếm giữ, cho nên cũng đâu có suy nghĩ phải hỏi Miêu Linh để tìm hiểu. Cô chỉ biết theo bản năng cơ thể mà lăn lộn kêu đau mà thôi.
Khánh Tường lập tức ôm cô vào lòng giữ chặt:
- Em ráng một lát, sẽ nhanh qua thôi…
Mà nghe tiếng của Khánh Tường, Thu Nhã lại càng căm hận, cô liền mắng:
- Đồ khốn nạn! Buông tao ra, chó má…mày là thằng bạo chúa hung ác, khốn kiếp…. Tao muốn giết mày…
Khánh Tường có khổ mà không thể nói nên lời. Nghe cô mắng cũng đau lắm. Nhưng cũng may là cô mắng tên bạo chúa này chứ không phải anh. Xem ra cô cũng không biết là anh đã xuyên vào hắn. Hiện tại chờ cô qua cơn này rồi anh sẽ giải thích. Khánh Tường cứ thế ôm lấy Thu Nhã mặc cho cô cứ chửi cứ mắng. Độ chán ghét cũng đã 99.9, mức báo động đỏ của hệ thống không ngừng vang lên, kể cả Hắc Miêu cũng hồi hộp đến giơ chân, liên tục đi đi lại lại trong hệ thống.
Nhưng lúc này, Thu Nhã đột nhiên thấy cảm giác đau đớn và nóng rực trên mặt mình hết sạch sẽ. Hoàn toàn trở lại bình thường, cứ như sự khó chịu vừa rồi cũng chỉ là ảo giác.
- Sao lại thế này? Vừa rồi điều gì đã xảy ra?
Lúc này, cô cũng đã lấy lại lý trí, và điều đầu tiên là cô liền hỏi Miêu Linh.
Miêu Linh kiểm tra một chút rồi mới nói:
- À…. Vừa rồi tên bạo chúa này đã giúp ký chủ… à không… phải là nguyên chủ mới đúng, lấy lại diện mạo thật sự của mình.
Nguyên chủ vốn cũng không phải xấu xí nhưng do bị mắc một lời nguyền mới phải chịu xấu xí như vậy. Chỉ khi nào nguyên chủ hoan ái mà có cảm giác mới có thể hiện ra dung nhan thật của mình. Nhưng cách hóa giải lời nguyền duy nhất chính là nuốt tinh dịch của người đã uống máu Huyết Long. Chỉ là lúc giải lời nguyền cũng không thể nói cho nguyên chủ biết, nếu không sẽ mất hiệu nghiệm.
Bây giờ thì Thu Nhã đã hiểu, hoá ra vừa rồi tên bạo chúa này đang giúp nguyên chủ lấy lại hình dạng. Nói vậy, chẳng lẽ ngay từ đầu hắn đã biết hình dạng thật của nguyên chủ, thậm chí quen biết nguyên chủ. Cho nên mới đi tìm Huyết Long lấy máu uống vào, sau đó cho nguyên chủ nuốt tinh dịch của hắn và trở lại dung mạo ban đầu?
Miêu Linh lại rà thêm thông tin nhưng tiếc là hệ thống lại hiện lên: "hiện tại chưa cập nhật, xin vui lòng chờ".
Thu Nhã: "..."
Hệ thống quần què gì vậy trời? Ngay cả thông tin của nguyên chủ cũng không cập nhật.
Tuy nhiên ngay khi Thu Nhã định lên tiếng mắng thì Miêu Linh đã mở miệng trước:
- Ký chủ đừng tức giận! Đây là hệ thống tìm chồng chứ không phải là hệ thống hảo cảm ân ái mà cần phải cung cấp nhiều thông tin của nguyên chủ cho ký chủ. Với hệ thống này ký chủ chỉ việc lấy được chồng là ok. Mấy chuyện khác đâu cần bận tâm.
Tính ra Thu Nhã khế ước với hệ thống này là rất dễ hoàn thành nhiệm vụ đấy chứ. Chỉ tại Thu Nhã quá có trách nhiệm với nguyên chủ mà thôi. Nhưng như vậy cũng tốt, bởi vì bắt đầu từ nhiệm vụ này chính là yêu cầu ngoài tìm chồng còn phải đảm bảo sự hạnh phúc của nguyên chủ nữa. Cho nên, ngay từ đầu Thu Nhã đã có trách nhiệm như vậy thì mấy nhiệm vụ này cũng không khó hoàn thành lắm.
Tuy nhiên, Thu Nhã lại thắc mắc, vừa rồi Miêu Linh nói tới "hệ thống hảo cảm ân ái" đó là hệ thống thế nào? Chẳng lẽ người khế ước phải xuyên đến từng thế giới để ân ái với người ta à? Quái dị vậy?
Thế nhưng, Miêu Linh lại đáp:
- Cũng không rành. Chỉ biết bên đó thông tin cập nhật nhanh hơn và nhiều hơn bên đây, và nhiệm vụ cũng khó hơn. Nghe cái tên hệ thống thì cũng biết rồi. Vẫn là tìm chồng dễ hơn ân ái. Có chồng có thể không ân ái cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, còn ân ái mà người ta không phê không ưa thì xem như thất bại. He he…
Miêu Linh tự hào ưỡn ngực nhe răng cười. Có vẻ nó rất tự hào vì nó được quản lý cái hệ thống dễ ăn này đi. Không như con mèo đen nào đó nãy giờ dựng hết lông hồi hộp vì độ chán ghét tăng đến 99.9 này. Nhưng cũng may bây giờ nó đã bắt đầu hạ xuống rồi. Từ 99.9 xuống 95, 90… Hắc Miêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì ký chủ mà thất bại thì nó cũng thê thảm lắm. Không như cái "hệ thống tìm chồng" nào đó, cho dù ký chủ có bị biến thành con dòi thì mèo quản lý cũng không sao. Nhưng ai bảo người ta là mèo vàng còn nó là mèo đen làm chi. Cho nên đời nó cũng đen thui vậy á! Nhưng không sao! Dù sao nó cũng là nam nhi… à không…. Mèo đực, ai kia là mèo cái. Đực cực hơn cái là thiên kinh địa nghĩa. Chờ xong vị ký chủ này, nó sẽ xin nghỉ phép vài ngày rủ Miêu Linh đi chơi. Tiện thể… he he he….
Con mèo đen nào đó đang nằm trong hệ thống tưởng tượng đến việc cấm trẻ em… à không… cấm mèo con mới đúng.