Thu Nhã cũng biết cơ thể của nguyên chủ ngoại trừ khuôn mặt ra thì từ phần cổ trở xuống đều rất đẹp. Nếu không phải hệ thống đã xác định đây trăm phần trăm là cơ thể thật của nguyên chủ thì cô còn tưởng là do nguyên chủ đã dùng pháp thuật siêu cấp nào đó đổi đầu mình qua cơ thể của một vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nào nữa. Cho nên, khi tên bạo chúa này xoa nắn cái bàn chân của cô mà khen đẹp thì cô cũng không mấy ngạc nhiên cho lắm.
Khánh Tường xoa bàn chân bé nhỏ của Thu Nhã một lúc mới bắt đầu từ từ vuốt lên, cẳng chân, đầu gối, bắp đùi và sau đó… chính là nơi riêng tư của cô.
Khánh Tường vén váy của Thu Nhã lên thật cao, để lộ ra chiếc quần lót đã che lại vùng bí mật. Thu Nhã nghĩ mình sẽ bị tên bạo chúa này trêu đùa như lần trước nên vô cùng tức giận. Cô định vùng vẫy thân thể muốn tránh đi thì chợt trong đầu lại có một bóng đèn sáng lên: Tại sao cô không vờ phối hợp với hắn để hắn tháo dây trói ra cho cô nhỉ? Như vậy, nếu cô không thể giết được hắn thì cũng có thể chạy thoát.
Nghỉ như thế, Thu Nhã cố nén cảm giác vừa ghê tởm vừa tức giận của mình xuống, cố gắng dùng giọng ngọt ngào nhất lên tiếng:
- Bệ hạ! Nếu ngài đã muốn thân thể của ta như vậy thì vì sao không cởi dây trói cho ta. Như vậy không phải sẽ thoải mái hơn sao?
Tuy nhiên, Khánh Tường nghe hệ thống cảnh báo độ chán ghét lại thêm 5 điểm nữa, Khánh Tường liền biết Thu Nhã đang giả vờ. Nếu bây giờ mà thả cô ra, một là cô hô biến một cái mất dạng, hai là hoá ra thanh kiếm đâm anh chết cũng không chừng. Anh không có mê gái đến mức ngu như vậy! Thân thể mụ phù thủy này đẹp thì có đẹp đấy nhưng so với Thu Nhã của anh thì vẫn không thể nào bằng. Mặc dù anh cũng chưa từng thấy thân thể Thu Nhã ở thế giới thật bao giờ… nhưng anh biết chắc cô vẫn đẹp hơn mấy đối tượng nhiệm vụ này nhiều. Ai bảo anh yêu cô, anh tương tư cô làm chi. Dù cô có xấu cũng thành đẹp thôi.
Khánh Tường khẽ nở nụ cười:
- Được thôi!
Thu Nhã chưa kịp vui mừng thì lại nghe Khánh Tường nói tiếp:
- Nhưng trước hết nàng hãy giúp ta sung sướng cái đã. Bởi vì ta rất thích nhìn thấy phụ nữ vừa bị trói chặt vừa được ta làm cho lên đỉnh.
Muốn vùng vẫy cũng không thể vùng vẫy được, muốn kiềm chế cũng không thể kiềm chế được. Nói chung là hoàn toàn phụ thuộc vào người đàn ông, hắn muốn cô dừng thì cô không thể tới, hắn muốn cô tới thì cô không thể dừng. Mắc dù trò này nó có vẻ hơi biến thái thật, nhưng nói thật là, trong thâm tâm của một người đàn ông, không ai mà không thích. Huống hồ chi là tên bạo chúa độc ác tàn nhẫn này. Mà kể cả anh, Khánh Tường cũng vậy. Thật ra thì ở mấy nhiệm vụ trước anh cũng từng muốn làm như vậy với Thu Nhã. Nhưng anh biết cô không thích điều đó. Cô là một thiên thần trong sáng thuần khiết, anh không thể chà đạp lên sự trong sáng thuần khiết đó. Nếu anh làm vậy đối với cô thì cô nhất định sẽ căm ghét anh.
Nhưng nếu đã xác định đối tượng nhiệm vụ lần này không phải là Thu Nhã thì nó khác nha. Anh không chỉ muốn trói mà còn muốn chơi đùa nhiều kiểu nữa. Dù sao thì độ chán ghét cũng tăng lên 85 con mẹ nó rồi. Có muốn kéo lại cũng không phải một vài lời nói ngon ngọt, một vài hành động quân tử là có thể kéo lại được. Thôi thì chi bằng chơi cho đã đi! Có thất bại cũng đỡ bức xúc.
Còn Thu Nhã nghe Khánh Tường nói vậy thì chỉ có thể im lặng nghe tiếng anh nói. Cô quên mất người này là tên bạo chúa biến thái mà. Hắn chịu ân ái theo kiều như người bình thường mới đúng là chuyện không bình thường đấy!
Nếu như lúc này Thu Nhã biết tên bạo chúa biến thái này là Khánh Tường, đảm bảo cô sẽ nhướng mày nhìn vào anh mà nói rằng: "Anh cũng là một tên biến thái!"
Nhưng đáng tiếc là hiện tại cô không biết. Cô chỉ có thể nhắm mắt chịu trận, mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Dù sao cũng đâu phải lần đầu. Đợi hắn tháo dây trói ra rồi, cô nhất định sẽ biến ra một thanh kiếm mà giết hắn.
Khánh Tường đưa tay cởi chiếc quần lót của cô ra. Vùng bí mật lập tức hiện ra trước mặt anh. Hai mép môi thịt trắng nõn, mũm mĩm, trơn bóng hồng hào không một cọng cỏ, chính giữa có cái khe sâu kêu gọi người nhảy xuống khám phá, thật khiến Khánh Tường phải nuốt một ngụm nước miếng. Bên ngoài đã dụ người thế này, không biết bên trong cái khe kia sẽ ra sao đây?
Anh khẽ đưa tay vạch ra hai mép môi thịt ra, một màu hồng quyến rũ hiện ra, bên trong lại xuất hiện thêm hai cái môi nhỏ nữa, bên trên còn có một cục thịt nhỏ nhìn kỹ rất giống dương v*t thu nhỏ, tiếp đến có một cái lỗ nhỏ, đây được gọi là lỗ niệu đạo hay lỗ tiểu. Cuối cùng, chính là cái lỗ khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải mê mệt kia, dù cho có cạn kiệt cả sức lực, nguy hiểm cả tính mạng cũng bất chấp tất cả mà chui vào đó. Muốn được ngâm mình trong dòng nước ấm, muốn được thành thịt trong đó ôm trọn, quấn quýt, quyến luyến không rời.
Cơ thể của Khánh Tường theo bản năng đàn ông bắt đầu nóng lên. Anh muốn lập tức đi vào con đường hầm bí mật đó ngay. Nhưng lại phát hiện bên ngoài vẫn đang khô khóc, không có tí tẹo ẩm ướt. Điều đó chứng tỏ người đang sở hữu nó hiện tại hoàn toàn không có cảm giác nào.
Nhưng mà Khánh Tường là ai? Anh đã trải qua nhiều như vậy mà vụ này còn không làm được thì hệ thống xin được phép đổi người đấy. Dù không có tình cảm nhưng vì nhiệm vụ thì anh cũng sẽ làm thôi.
Anh đưa ngón tay trỏ lên đầu lưỡi của mình thấm một ít nước bọt và bôi lên trên âm vật, bắt đầu xoa nắn nó. Âm vật chính là cơ quan cảm giác nhạy cảm nhất, cho nên vừa bị kích thích, Thu Nhã đã rùng mình, cô không thể kiềm chế được bản năng sinh lý của cơ thể, và âm đ*o cũng bắt đầu tiết ra nước bôi trơn.
Khánh Tường vui vẻ lại lấy nước bôi trơn ấy thoa lên âm vật và liên tục kích thích nó, làm cho Thu Nhã hoàn toàn không thể chịu nỗi rồi, âm vật cũng dựng thẳng lên và cương cứng. Khánh Tường càng chơi càng mê, biết rõ Thu Nhã sắp lên đỉnh rồi, nhưng anh vẫn không đi vào đấy, anh muốn xem thử phù thủy có thể lên bao nhiêu lần thì mới mệt.
Tuy nhiên, khi anh ngẩng đầu nhìn xem nét mặt của cô ra sao thì anh bỗng nhiên giật mình, ngỡ ngàng. Ngón tay đang hoạt động cũng lập tức đình chỉ. Bởi vì, khuôn mặt xấu xí của mụ phù thủy lúc này đã biến thành một khuôn mặt vô cùng diễm lệ. Khuôn mặt tròn trịa như búp bê, trắng nõn nà tựa như ánh trăng rằm, chân mày lá liễu đang nhíu chặt, hàng mi dài cong vút che đi đôi mắt đang nhắm nghiền, sống mũi cao thẳng như sống tàu dừa, đôi môi bé nhỏ hồng nhuận cũng đang cắn chặt lại với nhau, như thể đang cố gắng chịu đựng hay kìm nén thứ gì đó nhưng lại bất lực, đành phải mặc nó muốn làm gì thì làm. Khuôn mặt như vậy thật làm cho người ta muốn nhào lên mà hôn thật mạnh, cắn thêm một cái in dấu răng trên đó mới có thể thoả dạ.
Tuy nhiên, Khánh Tường ngỡ ngàng không phải là vì khuôn mặt đó quá đáng yêu, quá xinh đẹp mà là khuôn mặt này chính là của Thu Nhã, người con gái anh yêu, anh tương tư.