Sau khi người đàn ông kia tỉnh lại phát hiện trước mắt mình xuất hiện một mụ phù thủy với vẻ mặt xấu xí và quần áo đen ngòm thì hoảng sợ không thôi. Lập tức quỳ xuống van xin:
- Xin bà tha cho con, con đâu có làm gì nên tội mà bà bắt con về đây… hu hu… xin hãy tha cho con đừng biến con thành đồ vật hay con vật. Con cầu xin bà….
Thu Nhã: "...."
Chưa gì hết đã van xin lạy lục rồi. Đúng lý khi tỉnh lại dù có sợ hãi cũng phải can đảm chỉ vào mặt cô mà nói rằng:
- Mụ phù thủy kia mụ bắt ta về đây để làm gì? Có muốn giết thì giết chứ không được biến ta thành đồ chơi… bla bla….
Tuy nhiên tên này lại nhát như thỏ đế như thế, hoàn toàn làm cho Thu Nhã thất vọng rồi. Người như vậy sao có thể làm chồng của nguyên chủ và làm vua của một quốc gia được chứ? Hắn không biết là nếu một khi rơi vào tay của một mụ phù thủy độc ác thì cho dù hắn có cầu xin thế nào cũng vô dụng sao?
Thất vọng với tên thỏ đế này, Thu Nhã bèn vung tay lên một cái, tên đó lập tức thấy mình xuất hiện ngoài bìa rừng. Bên cạnh còn có một ít thức ăn và một ít tiền. Hắn vui mừng ôm hết mớ đó vào người, nhìn dáo dác xung quanh xem có người nào khác thấy không, rồi lập tức ba giò bốn cẳng chạy mất dạng.
Thu Nhã thầm than thở:
- Haiiii…. Xem ra cách này không hiệu quả rồi! Nhát như vậy sao làm vua chứ?
Miêu Linh xuất hiện ra nói:
- Tôi thấy hay ký chủ dụ dỗ tên bạo chúa đó đi. Biết đâu hắn ta có thể bỏ ác hướng thiện làm một vị vua tốt, như vậy không phải ký chủ đã trở thành vị hoàng hậu được thần dân kính ngưỡng rồi sao?
Thu Nhã không cần suy nghĩ, lập tức lắc đầu:
- Không! Tên đó biến thái như vậy, mỹ nhân nghiêng thùng đổ nước còn chưa chắc cảm hoá được hắn huống hồ chi là mụ phù thủy xấu xí như tao. Có nước dùng pháp thuật khống chế thì được. Nhưng mà mày đã nói hệ thống không cho phép thì xem như không có tác dụng rồi. Cho nên tao vẫn là tìm người nào đó dũng cảm tốt bụng lấy làm chồng rồi đem hắn đi giết tên bạo chúa cướp ngôi cứu nhân độ thế thì hơn.
Miêu Linh nhún vai:
- Tùy ký chủ vậy! Nhưng ký chủ nhớ là nhiệm vụ lần này có quy định thời gian đấy nhé!
Thu Nhã vẫy tay, lười biếng mở miệng:
- Biết rồi biết rồi! Giờ tao ngủ cái đã, ngủ dậy có tinh thần rồi lại đi làm nhiệm vụ.
Nói rồi Thu Nhã ngáp một cái, sau đó nằm phệch xuống giường nhắm mắt ngủ. Miêu Linh không nói gì, cũng biến vào trong hệ thống, nó cũng đi ngủ.
Chỉ là cô chưa chợp mắt được bao lâu thì nghe một tiếng rống thật lớn rung chuyển cả mặt đất. Thu Nhã giật mình dậy, hốt hoảng hô:
- Động đất hả?
Cô vội chạy ra ngoài thì phát hiện bầu trời phía Tây một màu đỏ sẫm tựa như màu máu. Cô tò mò vội lấy ra cây chổi ngồi lên và bay đến hướng đó. Đến nơi, cô phát hiện đó là một ngọn núi lửa, bên dưới là dung nham đang nóng chảy, mà dường như dưới cái hồ dung nham kia lại có thứ gì đó đang trồi lên.
Thu Nhã bay xuống thấp một chút để xem cho rõ. Thì eo ơi! Đó là một con rồng. Với đôi cánh nhỏ ở sau lưng, toàn thân nó đều đỏ như máu. Nó to lớn như con khủng long, với cái cổ dài cao và cái bụng to lớn, cái đuôi mạnh mẽ, nhưng trên người lại có một lớp vảy đỏ rực bóng loáng, giữa sống lưng có một đường ngạnh đưa lên kéo dài từ đỉnh đầu xuống tới tận đuôi, thêm hai cái sừng trên đầu nữa, còn trong miệng liên tục phun ra ngọn lửa nóng rực. Cũng may cô là phù thủy, chiếc áo choàng màu đen thui trùm kín cả cơ này có thể chống lửa, cho nên mới không bị sức nóng ở đây làm bỏng.
Mà con rồng này hình như đang giận dữ thì phải. Nó cứ liên tục ngửa đầu gào rống, miệng không ngừng phun lửa tùm lum. Ai chọc giận nó à?
Nhưng khi nhìn kỹ lại thì Thu Nhã phát hiện trên cổ của nó hình như có thứ gì đó đang phát ra ánh sáng chói loá. Tuy nhiên, Thu Nhã chưa kịp nhìn kỹ xem đó là thứ gì thì cán chổi của cô đang cưỡi đã bị một đầu sợi dây ở đâu bay lên và quấn vào. Thu Nhã lảo đảo một cái, suýt tí nữa là rơi khỏi cây chổi, cũng may tay lái của cô vững nên kịp thời ổn định lại, ngồi vững thân mình. Định quay ra phía sau chửi thằng chó má nào khốn nạn dám chơi xấu cô, thì đột nhiên một cái bóng đỏ lòm từ bên dưới đang nắm lấy đầu sợi dây bên kia giật mạnh lấy đà nhảy lên một cái, vậy là hắn đã ngồi phía sau lưng cô.
Nói thì lâu nhưng thực tế thì hành động đó chỉ mất có vài giây ngắn ngủi, thậm chí cả Thu Nhã còn chưa kịp phản ứng lại thì tên đó đã ôm chầm lấy bụng cô và hét lên:
- Bay sang trái, tránh tầm mắt của con rồng.
Giọng của người này phát ra đầy sự uy nghiêm và khí thế, còn có chút hung dữ. Thu Nhã lại bị bất ngờ liên tiếp nên chưa lấy lại được tinh thần, chính vì thế đã theo quán tính mà làm theo lời người này, lái cây chổi sang bên trái. Cô vừa vụt đi thì chỗ cô vừa ngừng đã bị con rồng phun lửa thổi tới. Phù… hú hồn… suýt nữa thì thành heo quay. À mà… cô có áo chống lửa mà thành heo quay cái gì? Cô đúng là sợ bóng sợ gió rồi. Nhưng mà cũng không thể ở lại chỗ này được. Quá nguy hiểm! Đúng là tò mò hại chết mèo là không sai.
Nhưng ngay khi Thu Nhã điều khiển cây chổi bay lên thì người phía sau lại hung dữ quát:
- Mau lái ra phía sau lưng nó.
- Hả?
- Hả hử gì? Mau lên! Không thôi ta ném ngươi xuống nham thạch.
Thu Nhã: "~" Sợ quá!
Rớt xuống dung nham thì áo còn mà người thì khét đấy! Thu Nhã hối hận không thôi, biết thế cô không tò mò rồi. Nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn. Thậm chí cái người ngồi phía sau này cũng ôm cô mà điều khiển cây chổi luôn. Có vẽ như hắn cũng là một phù thủy? Trên người mặc áo choàng đỏ sẫm che hết cả người chỉ chừa ra hai con mắt để nhìn thế giới như cô. Tay chân đều có bảo hộ lao động là găng tay và ủng cũng y như cô. Chỉ khác cô màu đen còn hắn màu đỏ. Thu Nhã nghĩ chắc cây chổi của hắn bị cháy rồi cho nên hắn mới nhảy lên chổi của cô. Thôi nể tình đồng nghiệp, cô giúp hắn một tay vậy.
Đột nhiên, Thu Nhã thấy hắn quất đầu dây vào thứ chói loá ở trên cổ của con rồng, quấn nó lại. Bây giờ cô mới có thể nhìn rõ, hoá ra đó là một thanh gươm. Trời ạ! Một thanh gươm! Có lầm không? Da của con rồng này nhìn sơ cũng biết là cứng như thép rồi, vậy mà thanh gươm này có thể cấm vào cổ nó được. Tuy không sâu nhưng cũng có thể làm nó bị chảy máu nha! Thanh gươm này làm bằng kim cương à? Mà người cấm được thanh gươm này vào cổ nó cũng lợi hại không kém nha!
Thu Nhã đang lúc kinh ngạc, cảm thán thì người phía sau đã kéo mạnh sợi dây, làm cho thanh gươm bay ra khỏi cổ con rồng. Đồng thời một vài giọt máu đỏ tươi cũng bắn ra. Người đó có vẻ vô cùng vui mừng. Hô lên một tiếng:
- Nhanh!
Thu Nhã chưa kịp hiểu thì người đó đã nhanh như cắt điều khiển chổi áp sát vào, vung áo choàng hứng những giọt máu đó. Áo choàng được làm bằng da cho nên có thể giữ được những giọt máu đó ở trạng thái lỏng không sợ nó thấm vào, hay rỉ ra. Rồi người đó lại nhanh như cắt điều khiển chổi bay vút ra khỏi đó, bay lên cao và bay ra xa.
Còn con rồng lại gầm lên dữ dội, tuy thanh gươm cũng chỉ làm nó bị thương nhẹ nhưng nó rất tức giận. Nó cố gắng vỗ đôi cánh nhỏ muốn bay lên đuổi theo hai người Thu Nhã, nhưng tiếc là cánh của nó chỉ để làm màu, khè thiên hạ thôi, chứ nó đâu có bay được. Nó mà bay được thì cũng đâu có sống ở bên trong núi lửa, hàng ngày tắm trong dung nham. Nó chỉ có thể dùng ánh mắt đầy oán giận mà nhìn bóng dáng hai người biến mất trong tầm mắt, gầm lên tiếng gầm oán giận, giống như là muốn nói:
- Hãy đợi đấy!