Hệ Thống: Tìm Chồng & Hảo Cảm Ân Ái

Chương 54: Kết thúc thế giới 4




Thu Nhã tỉnh lại thấy có một bàn tay đàn ông đang ôm mình, tưởng là Khánh Tường. Nên mỉm cười quay mặt sang định trêu anh nhưng khi thấy đó là Hắc Ám Ảnh thì giật mình la lên:

- Á…..

Tiếng la của cô cũng làm Hắc Ám Ảnh giật mình thức giấc. Hắn theo bản năng lo lắng ôm cô vào lòng:

- Sư muội, muội làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?

Thu Nhã: "..."

Cái quái gì vậy? Từ khi nào mà cô trở thành sư muội của hắn rồi?

Thu Nhã lập tức đẩy hắn ra. Túm lấy cái chăn che thân thể của mình lại, nép sát vào góc giường:

- Ngươi… đừng có lại đây…

Thấy Thu Nhã hoảng sợ như vậy, Hắc Ám Ảnh lập tức hiểu được vì sao vừa rồi cô lại la toáng lên như vậy. Hắn đau xót nói:

- Sư muội! Xin lỗi, không phải huynh cố ý lợi dụng lúc muội ngủ say mà làm chuyện đồi bại. Nhưng mà nếu không như vậy thì muội sẽ không tỉnh lại….

Thu Nhã dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn, chờ nghe hắn nói tiếp:

- Cái tên Trúc Lâm đó đã dùng muội làm lô đỉnh, giúp hắn thăng thiên. Muội bị hắn hút cạn linh lực nên đã ngủ say không biết gì. Thế cho nên huynh mới…

Hắn dừng lại không nói nữa nhưng Thu Nhã cũng biết hắn nói đến điều gì rồi. Chính là hắn đã song tu với cô rồi truyền hết năng lượng sang người cô để giúp cô khôi phục linh lực. Mà theo như lời hắn nói thì trong lúc cô ngủ say thì Khánh Tường cũng đã thăng thiên rồi. Điều này cũng nằm trong dự đoán của cô cho nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ là vì sao cái tên Hắc Ám Ảnh này mở miệng, khép miệng đều gọi cô là sư muội vậy? Thu Nhã thắc mắc hỏi:

- Sao ngươi gọi ta là sư muội?

Hắc Ám Ảnh thấy cô không giận cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không giấu giếm, lập tức thuật lại mọi chuyện cho cô biết. Thu Nhã mới hỏi Miêu Linh:

- Những gì hắn nói là thật à?

Miêu Linh kiểm tra thông tin một chút, rồi gật đầu:

- Đúng vậy! Xét về mặt nào đó thì Thanh Liên đúng là sư muội hắn. Bởi vì một sợi nguyên thần của sư muội hắn đã hoà hợp với cơ thể Thanh Liên. Chắc có lẽ vì vậy mà Thanh Liên cho dù bị câm cũng không có điếc.

Xét theo bình thường thì nếu những người bị câm bẩm sinh sẽ kèm theo điếc. Mà Thanh Liên chỉ bị câm mà không bị điếc có lẽ cũng là do một tia nguyên thần này đi.

Thu Nhã chợt nhìn vào Hắc Ám Ảnh với ánh mắt thương cảm. Cái tên này mặc dù khó ưa chút nhưng nếu là người hắn yêu thì đúng là hạnh phúc nhất trên đời rồi. Thôi thì âu cũng là duyên số, nếu đã như vậy thì cô sẽ thuận nước đẩy thuyền, vừa thực hiện kế hoạch của mình, vừa giúp hắn được như ý nguyện là có được sư muội của mình vậy.

Nghĩ vậy Thu Nhã bèn vờ ấm ức nói:

- Nếu như ta là sư muội của ngươi vậy ngươi vẫn bắt ta làm thị thiếp của ngươi sao?

Hắc Ám Ảnh vội hoảng hốt hô:

- Không không không… thân phận thì thiếp làm sao có thể xứng đáng với muội. Muội sẽ là chính thê của ta. Là thê tử duy nhất của ta. Ta xin thề ngoài muội ra sẽ không bao giờ có bất kỳ người con gái nào khác, nếu trái lời thề lôi điện oanh tạc, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể sống lại.

Thu Nhã chưa nói gì hết mà tên này đã mở miệng thề độc rồi. Ở thế giới này một khi lời thề đã thốt ra thì sẽ linh nghiệm một trăm phần trăm. Thế nên, Thu Nhã vội nói:

- Được rồi… đừng thề thốt nữa. Ta tin ngươi.

Hắc Ám Ảnh vui mừng:

- Vậy muội đã đồng ý làm thê tử của huynh?

Thu Nhã gật đầu. Hắn bỗng nhiên vui mừng khôn xiết, nhào lên ôm lấy Thu Nhã.

- Hay quá! Cuối cùng muội đã đồng ý lấy huynh rồi. Sư muội huynh yêu muội.

Nói rồi, hắn hôn lên môi Thu Nhã rồi từ từ đè cô xuống tiếp tục thực hiện chuyện mà hắn muốn nhất. Đó chính là ân ái với cô. Thu Nhã đạt được mục đích cũng vui vẻ phối hợp với hắn. Đồng thời cô cũng muốn nhanh chóng tăng tu vi để hoàn thành nhiệm vụ phụ nữa.

Cứ thế, từ đó cho đến ngày tổ chức hôn lễ. Hắc Ám Ảnh vẫn luôn liên tục ân ái với cô. Tuy nhiên bao nhiêu năng lượng song tu toả ra từ hai người, hắn đều cho Thu Nhã hết. Hắn muốn cho tu vi của cô tăng lên bằng hắn. Đến lúc đó, hai người sẽ chính thức song tu đúng nghĩa để cùng thăng thiên một lượt.

Hôn lễ của họ được tổ chức rất hoành tráng. Tuy rằng có nhiều lời ra tiếng vào, nói rằng do Thanh Liên là thể thuần âm. Trước đó đã giúp Trúc Lâm thăng thiên nên bây giờ Hắc Ám Ảnh lại muốn dùng cô để giúp hắn thăng thiên. Nhưng mà, Hắc Ám Ảnh cũng không thèm quan tâm. Trong mắt hắn, sư muội mới là trọng yếu. Chờ cả hai người họ thăng thiên một lượt tới lúc đó những kẻ nói bậy hôm nay tự sẽ biết lấy quần đội lên đầu.

Còn Thu Nhã thì chưa có nhiệm vụ nào mà khiến cô hài lòng như nhiệm vụ này cả, mặc dù hơi khó một chút. Nhưng mà Hắc Ám Ảnh đúng là người chồng tốt, nguyên chủ làm vợ hắn đúng là một điều may mắn.

Không bao lâu sau, bầu trời lại một lần nữa tối đen như mực. Chỉ là lần này mây đen kéo tới cuồn cuộn có vẽ như nhiều gấp đôi lần Trúc Lâm thăng thiên. Và cũng như lần trước, các tu sĩ xa gần đều chạy tới Hắc Ma Tông vây xem. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là trong cột sáng thăng thiên lần này lại có hai bóng dáng, đó chính là Hắc Ám Ảnh và phu nhân của hắn Thanh Liên. Hai người cùng nắm tay nhau bay lên trời mới đẹp đôi làm sao.

Thủy bà bà lại lên tiếng:

- Lại có thêm hai người trẻ tuổi thăng thiên nữa. Còn bà già ta biết bao giờ mới thăng đây?

Thế nhưng Mộc Uyển lại nói:

- Người ta có thể thuần âm tu vi cao hỗ trợ song tu, mình không có lấy đâu thăng thiên. Mà cũng đâu nghe nói nam nhân có thể thuần âm đâu.

Bỗng nhiên Thuỷ bà bà ngộ ra điều gì, bèn nói:

- Không nghe nói, cũng đâu có nghĩa là không có. Trở về bà già ta phải cải lão hoàn đồng tìm một người có thể chất thuần âm về giúp hắn tăng tu vi rồi song tu mới được.

Nói xong Thủy bà bà lập tức bay nhanh về nhà của mình. Còn Mộc Uyển cũng cảm thấy có lý. Cũng gật đầu một cái rồi bay nhanh về môn phái của mình.

Chỉ còn lại duy nhất có Kim Ngọc thiền sư vẫn đứng chỗ đó, chắp tay lẩm bẩm:

- Mô Phật! Lão nạp dù không thăng thiên thì cuối cùng cũng sẽ về với Phật. Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Vạn sự tùy duyên…..

………

Thu Nhã đang hưởng thụ cảm giác của việc thăng thiên, nhưng vừa bay lên chưa được nửa đường thì Miêu Linh đã báo:

- Ký chủ! Nhiệm vụ hoàn thành chuẩn bị rời khỏi thế giới này… ba, hai, một….

Và lóe một cái, cô đã xuất hiện trở lại trong hệ thống. Nhưng mà, lần này cô chẳng tiếc nuối gì cả. Bởi vì cô tin, nguyên chủ sẽ hạnh phúc.