Thu Nhã nghe xong Miêu Linh đọc những lời trong màn hình hệ thống thì không khỏi thắc mắc:
- Nếu nói như vậy thì tu vi của thể thuần âm phải cao lắm chứ? Tại sao lại bị bắt làm lô đỉnh hết vậy?
Miêu Linh giải thích:
- Đúng là thể thuần âm tu vi rất cao. Nhưng mà hệ Thủy lại không có khả năng công kích. Nó chỉ có tác dụng chữa trị thôi. Vì thế cho dù tu vi có cao mà không chiến đấu hay phòng thủ được thì đương nhiên sẽ dễ dàng bị các hệ khác khống chế rồi. Sau đó bị bắt làm lô đỉnh cho kẻ khác tăng lên tu vi, bản thân mình thì sẽ cạn kiệt hết năng lượng mà chết.
Thu Nhã lại một phen trầm cảm. Vậy thì cô tăng tu vi làm cái con mẹ gì chứ? Không chiến đấu được, cũng không phòng thủ được, cuối cùng cũng vẫn trở thành lô đỉnh, dù có tăng lên Độ Kiếp tầng hai cũng đâu thể đánh được tên Hắc Ám Ảnh này. Vậy cũng như không!
Có điều cô lại nghĩ tới một vấn đề: Thủy không phải là nước sao? Nước nhìn bề ngoài đúng là không có lực sát thương nào đấy. Nhưng phải xem là nước ở nơi nào, ở trạng thái nào mới được. Nước ở ao hồ, sông suối, ok, cô cô nhận nó hiền hoà đấy, nhưng mà sóng nước hay thác nước đổ, nước chảy xiết thì không hiền hoà tí nào. Còn nữa, nước ở trạng thái bình thường thì cũng hiền hoà nhưng nếu là nước sôi hay đóng thành băng thì lại khác à nha. Nước sôi có thể luộc chín đối thủ còn khi nước bị đóng thành băng cũng có thể làm vũ khí giết người không để lại dấu vết đấy.
Ngộ ra được điểm đó, Thu Nhã liền hỏi Miêu Linh:
- Mày xem liệu có cách nào biến nước thường thành nước sôi hay thành băng được không?
Dù Thu Nhã không hỏi thì Miêu Linh cũng có thể đọc được suy nghĩ của cô và nó cũng đang dò tìm trên màn hình hệ thống đây này. Một lúc sau, nó chợt vui mừng reo lên:
- Có rồi này! Chính là bí kíp luyện hóa hệ Thủy. Nhưng mà để lấy được nó trước tiên ký chủ phải hoàn thành thêm một nhiệm vụ phụ.
- Là nhiệm vụ gì? - Thu Nhã vội vàng hỏi.
- Chính là tìm được nước Thanh Âm, giúp nguyên chủ khôi phục giọng nói.
- Nước đó ở đâu?
- Theo tư liệu thì nước này chỉ là trong truyền thuyết. Ở ngoài chưa ai thấy qua cả.
Thu Nhã: "..."
Chưa thấy cũng chưa chắc nó sẽ không tồn tại. Cô nhất định phải tìm được nó để đối lấy bí kíp luyện hóa hệ Thủy mới được. Chỉ có như vậy cô mới không trở thành lô đỉnh cho những kẻ khó ưa. Thậm chí còn có thể đánh cho chúng má nhìn không ra. Có điều trước tiên cô phải tìm Thủy Âm Đan để tăng thêm một cấp trước cái đã. Tu vi càng cao sẽ càng an toàn hơn chút. Khi gặp kẻ thù có thể phun nước làm nó chết ngạt cũng được mà.
Nghĩ thế, Thu Nhã hỏi:
- Vậy làm sao để có Thủy Âm Đan?
Miêu Linh đáp:
- Trong Hắc Ma Tông này có một viên. Nhưng mà nó lại được đặt ở một nơi rất khó lấy. Chỉ có tu vi Độ Kiếp tầng một trở lên mới có thể vào được, còn ngoài ra chỉ cần bước vào nơi đó thôi thì sẽ bị biến thành băng ngay.
Thu Nhã tiếp tục trầm cảm đợt hai.
Trong lúc Thu Nhã đang nói chuyện với Miêu Linh trong hệ thống thì bên ngoài cô cũng chỉ như một người đang ngơ ngác trước một nơi xa lạ mà thôi. Thấy thế, Hắc Ám Ảnh cũng không thèm để ý đến cô nữa, hắn xoay người và rời đi. Sau đó thì có hai thị nữ bước vào, nhân mệnh hầu hạ cô.
Chỉ là hai thị nữ kia vừa bước vào, việc đầu tiên không phải là thi lễ chào Thu Nhã mà là nhìn cô đánh giá từ trên xuống dưới. Ánh mắt cũng không có chút thiện cảm nào, cứ như là cô ăn hết của ông nội ông ngoại của nhà hai đứa nó vậy. Thu Nhã liền biết ngay đây chính là ánh mắt ganh tỵ của phụ nữ. Hai thị nữ này nhìn cũng xinh đẹp đấy, dáng người thon thả, cần ngực có ngực, cần mông có mông, da dẻ trắng trẻo mịn màng, đảm bảo là đã chăm sóc rất tốt. Nguyên chủ mà so với họ chỉ có thể xem là cỏ dại với hoa hồng mà thôi. Tuy nhiên, chúng lại dùng ánh mắt như vậy nhìn Thu Nhã chứng tỏ là chúng đã để ý đến Hắc Ám Ảnh mà cô lại là thị thiếp của Hắc Ám Ảnh nên chúng mới ganh ghét cô. Mặc dù thị thiếp chẳng là cái mẹ gì nhưng mà Hắc Ám Ảnh xưa nay luôn thủ thân như ngọc, cho nên, Thu Nhã có thể xem như là thị thiếp duy nhất của Hắc Ám Ảnh đấy. Hai ả thị nữ tự hỏi rằng: Thu Nhã dựa vào đâu mà có thể trở thành thị thiếp của Giáo chủ chứ? Chúng không cam tâm. Chúng muốn dạy cho Thu Nhã một bài học.
Vì thế, sau khi đánh giá Thu Nhã xong, cả hai ả đã liếc nhìn nhau một cái, sau đó xắn tay áo lên, nở nụ cười độc ác, nói với Thu Nhã:
- Phu nhân à, chúng tôi được lệnh giáo chủ đến để hầu hạ ngài đây.
Chúng nhấn mạnh từ "hầu hạ" gần như nghiến răng nghiến lợi, cũng đủ biết chúng hầu hạ như thế nào rồi. Tuy nhiên, đối với Thu Nhã mà nói, chúng chả là cái thá gì cả. Bởi vì tu vi của chúng chỉ mới Trúc Cơ thôi. Cô chỉ cần dùng uy áp thôi cũng đủ nghiền chết chúng. Đúng là hai kẻ này ngực to mà não như trái nho. Chỉ biết ghen, không biết xem tu vi của đối phương có mạnh hơn mình hay không. Mà đúng là như vậy, hai ả này vừa thấy nghe Thu Nhã là thị thiếp của Hắc Ám Ảnh thì trong đầu chỉ có ghen, ganh và hận mà thôi, đâu có quan tâm tu vi của Thu Nhã cao hay thấp. Hơn nữa, chúng lại không nhìn ra tu vi của Thu Nhã lại tưởng là Thu Nhã chẳng có tu vi nên mới dám càn rỡ như thế. Ai ngờ chúng vừa mới nhào tới định mỗi người một bên đè Thu Nhã xuống thì một luồng áp lực từ đâu ập tới, đè chúng quỳ xuống đất, không thể nào nhúc nhích được. Chúng cố vùng vẫy nhưng chỉ phí công vô ích.
Thu Nhã do không nói được nên chỉ có thể ngồi xuống ghế gác chéo dò nhàn nhã mỉm cười, dùng ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn hai ả thị nữ. Cô đang tức giận tên Hắc Ám Ảnh nhưng cô không thể làm gì được hắn, cho nên đành phải lấy hai ả thị nữ đáng ghét này ra trút giận thay vậy. Ai bảo chúng muốn kiếm chuyện trước làm chi.
Sau đó Thu Nhã điều khiển uy áp của mình làm cho hai ả thị nữ lăn lê trườn bò lết trên mặt đất, quần áo xốc xết, tóc tai bù xù, mặt mũi tèm lem, không khác gì còn quỷ, còn đâu vẽ đẹp như hoa như ngọc nữa. Hai ả thị nữ khóc ròng, chúng đã gặp phải thứ dữ rồi. Tưởng đâu chỉ là một đứa con gái quê mùa nào đó dễ ăn hiếp ai ngờ lại là cường giả.
Chúng bắt đầu khóc lóc van xin:
- Xin phu nhân tha cho. Chúng nô tỳ không dám nữa. Hu hu hu…
Mà nghe hai từ "phu nhân" Thu Nhã lại càng câm tức. Cô liền dùng uy áp nâng hai ả thị nữ lên rồi vèo một cái…. Ném chúng bay ra ngoài sân.
Tuy nhiên, vào lúc này Hắc Ám Ảnh lại ở đâu lù lù đi tới. Thế là, hắn vừa bước tới cửa phòng của cô, đã nhận được hai vật thể bay không xác định nhào vào trong người mình. Ôi trời ơi! Quá sung sướng cho hai ả thị nữ, đúng là trong cái rủi có cái may.