Hệ Thống: Tìm Chồng & Hảo Cảm Ân Ái

Chương 4: Ném ra




Thu Nhã đang cắn chặt răng để cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ. Chợt nghe hắn nói như vậy, còn chưa kịp hiểu thì bên dưới lại một lần nữa bị côn th*t của hắn xâm nhập. Chỉ là lần này không còn đau như vừa rồi nữa, ngược lại cảm giác có chút sung sướng. Lần này tuy âm đ*o của cô đã trơn tru hơn, không còn có gì ngăn cản dễ đi vào hơn rất nhiều nhưng nó vẫn khít chặt nha! Bên trong cứ như là có thêm cái miệng nhỏ mà hút lấy côn th*t của hắn vậy, từng thớt thịt đè ép ma sát làm cho hắn sung sướng không thể tả nỗi rồi.

Hắn bắt đầu rút ra côn th*t nhưng chừa lại đầu nấm, rồi lại đẩy vào. Ban đầu chầm chậm sau đó từ từ nhanh dần. Lần này hắn tuyệt đối sẽ không thất bại nữa, hắn phải làm cho cô tới luôn mới chịu.

Sự va chạm và ma sát của thịt và thịt kèm với tiếng nước, làm phát ra âm thanh bạch bạch bạch không ngừng. Cùng với âm thanh đó chính là tiếng thở dốc mê loạn và tiếng rên rỉ ưm a đầy quyến rũ của hắn và của cả Thu Nhã nữa.

Tuy lý trí cô không muốn nhưng thân thể này lại không nghe lời. Thôi thì dù sao chuyện cũng đã rồi, cô cứ chiều theo ham muốn của cơ thể đi. Hưởng thụ thú vui xác thịt trước cái đã, còn chuyện khác xong rồi tính. Cứ thế từ ban đầu chống cự, Thu Nhã dần dần phối hợp với hắn. Hai chân cô đưa lên kẹp chặt vào hông hắn như sợ hắn sẽ không làm nữa vậy. Biểu hiện này của cô làm cho tên nào đó đang phi nước đại vô cùng hài lòng, càng hoạt động hăng say hơn. Mà Thu Nhã cũng không ngừng rên rỉ.

- Ôi… a… nhanh quá… a… chịu không nỗi… a… sắp… sắp tới…

Thu Nhã cảm giác cả người thư thái đến mức không thể nào diễn tả nỗi. Rồi cơ thể đột nhiên giật lên một cách không thể nào kiểm soát được. Mà trong đầu cô lúc này chỉ có một ý nghĩ "Cô cần người đàn ông này".

Mà người đàn ông đó cũng có cảm giác thư thái không kém gì cô. Ngay khi cô vừa lên đỉnh thì hắn cũng vừa lúc bắn ra. Sau đó hắn siết chặt lấy cơ thể của cô như muốn hòa làm một. Cùng nhau hưởng thụ sự sung sướng tột đỉnh này.

Cơn cuồng hoang đã qua đi. Hai người gần như đều cạn kiệt sức lực, nằm thở hổn hển.

Thu Nhã lúc này cũng đã lấy lại lý trí, giận đến nghiến răng nghiến lợi. Vừa hận người đàn ông này nhưng cũng vừa giận cái thân thể này. Nhưng mà cô cũng lại cắn chặt răng không nói tiếng nào. Nếu ai hiểu tính của cô thì đảm bảo sẽ biết, lúc cô im lặng nhất, cũng chính là lúc giông tố sắp ập đến. Đảm bảo sẽ có người gặp xui xẻo.

Thế nhưng, người đàn ông bên cạnh lại không hề biết. Sau khi dã lấy lại sức, hắn còn nói.

- Nếu đây không phải trong xe, tôi thật muốn cùng cô cả đêm. Hay cô đi khách sạn với tôi nhé. Không phải ai cũng có may mắn được đi khách sạn với tôi đâu.

Thu Nhã cố gắng dằn cơn xúc động muốn chửi "Đi khách sạn thằng cha mày!". Cô nghiến răng nghiến lợi nói.

- Thả, tôi, ra.

Hắn cũng không khó nghe ra trong giọng của cô có sự khó chịu. Tuy không nói gì nhưng trong lòng lại nghĩ, "Phụ nữ đúng là khó hiểu, vừa rồi rõ ràng không phải rất hưởng thụ sao. Vậy mà bây giờ sao lại khó chịu rồi?"

Nhưng hắn cũng không muốn tìm hiểu, hắn dùng cô để giải thuốc, bây giờ đã giải xong rồi thì hắn sẽ giữ đúng lời hứa trả công cô xứng đáng.

Hắn bèn tháo dây cà vạt đã trói đôi tay của cô ra. Nhưng chưa chờ cô kịp tìm mặc lại quần áo thì hắn đã ném cô ra đường, rồi đóng cửa xe cái cạch. Kế tiếp lại ném một thứ gì đó vào mặt cô. Thu Nhã cũng chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe hắn nói.

- Mật khẩu là cánh hoa rơi.

Rồi lái xe chạy đi.

Lúc này đèn đường cũng vừa lúc bật lên, có nghĩa là đã có điện trở lại. Cô cũng có thể nhìn rõ bảng số xe của hắn. Tuy không biết mặt hắn nhưng biết bảng số xe là đủ rồi. Cô sẽ nhớ kỹ.

Thu Nhã nhìn xuống vật hắn vừa ném vào trong mặt cô. Hóa ra là một tấm thẻ ATM. Hắn đây là trả công cô sao?

Cô nhặt tấm thẻ lên. Rất muốn ném đi nhưng lại nghĩ cô cũng đang rất cần tiền, cho nên liền giữ lại.

- Hừ… cánh hoa rơi sao? Sẽ có ngày chị đây sẽ cho mi thành cách hoa tả tơi. Hãy chờ đó!

Thu Nhã lê tấm thân tàn tạ đi về phòng trọ, trên người chỉ còn mặc mỗi chiếc đầm ngủ mỏng manh hai dây mà thôi, thậm chí quần lót cũng không còn. Cũng may là đã khuya rồi, ai cũng đã ngủ hết, không ai chú ý tới cô. Nếu không cô thật đúng là phải dọn phòng trọ.

Hôm sau, Thu Nhã đem chiếc thẻ ATM ra máy rút. Khi thấy số tiền trong tài khoản cũng khá kinh ngạc. Đến hơn hai mươi triệu. Tuy rằng, đối với cô nó rất là nhỏ, bởi vì kiếp trước, một buổi biểu diễn của cô cũng còn cao hơn. Nhưng hiện tại, với cái thân thể nghèo rớt mồng tơi này thì quả thật đây là một số tiền lớn. Có số tiền này cũng đủ cho cô tuốt lại chút nhan sắc đi kiếm chồng hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Thu Nhã bắt đầu vào Spa tắm trắng lột mụn, rồi mua sắm ít son phấn và quần áo thời trang. Sau cùng, chính là dọn phòng trọ. Có tiền rồi cũng nên ở một nơi sáng sủa hơn chút chứ. Có điều, tuy nhan sắc này đã đẹp hơn trước nhiều rồi, nhưng mà đi làm ca sĩ vẫn chưa có cửa. Có nước đi tấu hài thì được. Nhưng tiếc rằng, khiếu hài hước của cô rất kém. Tính của Thu Nhã đặc biệt ở chỗ, nếu không nắm chắc điều gì trăm phần trăm thì cô sẽ không bao giờ làm.

Chính vì vậy mà Thu Nhã lại đành phải tìm việc khác để kiếm tiền.

Lúc này, bất chợt Miêu Linh xuất hiện và nói.

- Sao ký chủ không tìm người đàn ông đã cưỡng bức mình?

Thu Nhã khó hiểu.

- Tìm hắn để làm gì?

Miêu Linh đáp.

- Đương nhiên là bắt hắn lấy ký chủ rồi. Như vậy không phải đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao!? Nguyên chủ chỉ cần chồng chứ cũng đâu nói là người chồng đó phải ra làm sao đâu.

Nhưng Thu Nhã lại không đồng ý.

- Tuy rằng nói vậy! Nhưng tôi không làm thì thôi một khi làm thì phải làm cho ra ngô ra khoai. Đã là tâm nguyện thì đương nhiên ai lại đi muốn một điều tệ hại. Mày yên tâm đi, chờ tao có việc làm rồi thì tự nhiên sẽ kiếm được một người chồng thật xứng đáng cho nguyên chủ.

Miêu Linh tuy không nói gì nhưng trong lòng rất đỗi hài lòng. Phải thế chứ mới được chứ!?