Bọn họ chỉ muốn quay lại bảo hộ cho lão đại mà thôi, ai ngờ lúc trở vào trong nhà không cẩn thận lại làm mất dấu của lão đại, bọn họ chia nhau đi tìm, ai ngờ đến khi chạy lên phòng lại phát hiện đồng đội đã bị đánh ngã chứ!
Cái tên này, rốt cuộc mạnh đến đâu.
Mạnh Tử sau khi nhận được người thân, liền làm mọi biện pháp để họ tỉnh lại, toàn bộ quá trình Cẩm Lý chỉ đứng một bên quan sát.
Mạnh Tử làm đủ mọi cách, cuối cùng cũng có thể đem hết đồng bọn tỉnh lại. Cẩm Lý mỉm cười với họ:" Haha, ra tay hơi nặng."
Dù sao cũng là đàn em của nhóc nhà mình, vẫn nên duy trì quan hệ tốt một chút.
Khoan đã, nhóc nhà mình!
Cẩm Lý nhớ ra nhóc nhà mình còn đang bị thương nặng ở bên trong phòng, liền giao công việc canh cửa cho đám đàn em.
" Tôi đã báo cảnh sát rồi, mọi người canh cửa cẩn thận là được."
Còn dặn kĩ có việc gì thì phải gọi anh luôn, lúc này mới yên tầm đẩy cửa vào.
Thời điểm Khởi Linh tỉnh dậy, Cẩm Lý còn chưa quay trở lại, đèn điện vẫn sáng, y có thể dễ dàng nhìn thấy vật dụng bày trong căn phòng, còn có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, thế nhưng vết thương quá nặng khiến y dù có cố thế nào cũng không thể rời khỏi giường.
Bỗng chốc hiểu được cảm giác khi y nhốt bé con của mình trong căn phòng này suốt thời gian qua, lại còn tắt đi ánh điện. Biết được Cẩm Lý có bao nhiêu run sợ, có bao nhiêu hoảng loạn.
Cẩm Lý mà biết được suy nghĩ này của Khởi Linh, chắc chắn sẽ ngửa đầu lên trời mà cười lớn.
Anh rõ ràng không hề hoảng loạn có được hay không?
Chỉ cần nhóc nhà mình không mạnh bạo cưỡng hiếp trẫm, trẫm liền sống rất vui vẻ.
Trạch nam chính hiệu!
Cẩm Lý đẩy cửa tiến vào phát hiện nhóc nhà mình đã tỉnh lại, chột dạ chạy tới bên cạnh giường, hỏi han:" Còn đau ở đâu không?"
Khởi Linh dùng ánh mắt âm trầm nhìn Cẩm Lý:" Tại sao lại đánh ngất ta?"
Khụ khụ.
" Tình thế cấp bách." Cẩm Lý ho khan:" Ngươi cố chịu chút, một lát nữa sẽ đưa ngươi tới bệnh viện."
Khởi Linh nhìn chằm chằm Cẩm Lý, dường như còn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.
" Ngủ đi, ngủ một giấc sẽ khỏe lại." Cẩm Lý đỡ cái eo vẫn còn đang ê ẩm của mình, leo lên giường, nằm xuống bên cạnh y. Thuận tiện vươn móng vuốt ôm lấy cổ y, cẩn thận không động vào vết thương.
Thân thể này vốn yếu, vừa mới bị lật qua lật lại, đã phải chạy ra ngoài chinh chiến, rất nhanh sẽ mệt mỏi, Cẩm Lý vừa nằm xuống giường liền yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Thật sự ngủ rồi?
Khởi Linh không thể tin nhìn Cẩm Lý thoải mái ngủ bên cạnh mình.
Khởi Linh không rõ tình hình bên ngoài ra sao, có điều động tĩnh đã không còn lớn như trước nữa. Cũng phải thôi, đám người của kẻ địch hầu như đều bị Cẩm Lý đánh gục rồi, hơn nữa, còn đặc biết nhờ đám người Mạnh Tử trói chặt lại.
Hiện tại, có lẽ chỉ còn vài tên canh trừng bên ngoài không chịu vào trong thì mới còn khả năng đi lại.
Thời điểm cảnh sát đến, Cẩm Lý vẫn còn đang ngủ, Khởi Linh cùng Cẩm Lý đều được cảnh sát mang tới bệnh viện chữa trị. Khởi Linh thì đương nhiên là khâu vết thương, Cẩm Lý thì...
" Chàng trai trẻ, tôi biết sinh hoạt ở giới trẻ rất phức tạp, thế nhưng cũng không thể quá mạnh bạo. Cậu nhìn xem, không chỗ nào là không bị chầy xước phù nề, còn có chỗ vẫn còn chảy máu trong. Thấy chứ?"
Bác sĩ để Cẩm Lý nằm úp xấp xuống để mình trực tiếp soi thành vách. Mặt Cẩm Lý lúc xanh lúc trắng nhìn trên màn hình siêu âm. Vốn kiến thức chuyên môn đã từng nhận được ở nhiệm vụ đầu tiên cho Cẩm Lý biết rằng, tình hình này không được khả quan cho lắm.
Trẫm đã nói muốn đè chết nhóc nhà mình chưa?
Trẫm muốn y biết cái cảm giác này quá!!!
[ Ký chủ cố lên, anh chắc chắn sẽ làm được.]
Trẫm được cái gì?
[ Như những gì ký chủ mong muốn nha.]
Trẫm không được, cảm ơn!
Cẩm Lý nghe vị bác sĩ kia lải nhải một hồi, cuối cùng mới được phát thuốc đi về. Cẩm Lý cầm lấy đơn thuốc, trở về phòng bệnh của Khởi Linh. Bên trong phòng bệnh, đám tiểu đệ đệ của y vẫn còn đang xếp thành hai hàng bên cạnh giường, dường như đang báo cáo chuyện gì quan trọng lắm.
Cẩm Lý đẩy cửa đi vào, không khí liền quỷ dị. Cẩm Lý nhìn bọn họ, bọn họ nhìn Cẩm Lý, lại nhìn Khởi Linh đang nằm trên giường. Cuối cùng vẫn là Khởi Linh xua tay đuổi người.
" Ra ngoài trước đi."
" Vâng thưa lão đại." Một đám người lớn lớn nhỏ nhỏ kéo nhau trở ra ngoài. Cẩm Lý lúc này mới đóng cửa, đi về phía Khởi Linh. Nhìn cái ghế đặt bên cạnh giường, lắc đầu ngao ngán.
Nhìn thấy ghế, mông liền phát đau, anh không phải bị trĩ rồi đấy chứ! Cuộc sống của anh còn dài như vậy, thật sụ bị trĩ thì phải làm thế nào!!!
Mặc dù làm hay không làm đối với Cẩm Lý cũng không quan trọng, nhưng bị trĩ là không thể nào bị trĩ.
Người đâu, mau hộ giá trẫm!
Khởi Linh nhìn biểu tình của Cẩm Lý, hỏi:" Làm sao?"
" Mất máu quá nhiều, bị thương nặng, phải tránh vận động." Cẩm Lý không nhanh không chậm đáp.
" Ta không hỏi về ta."
" Tôi cũng không nói là đang chỉ anh."
"..." Ý gì?