" Không phải nói sẽ lấy thân báo đáp sao?"
Giọng nói của y, khiến Cẩm Lý cảm thấy cực kì không ổn, da gà da vịt liền nổi lên, sống lưng cũng lạnh toát. Theo từng tiếng bước chân to dần của Khởi Linh, tâm trạng của Cẩm Lý liền tụt dốc không phanh.
" Nhìn xem..." Khởi Linh tiến tới bên cạnh giường, bàn tay mang theo giá lạnh lướt nhẹ trên làn da trắng mềm của Cẩm Lý, dừng lại ở vùng bụng:"... thật đáng tiếc, vẫn để lại vết bầm..." Khởi Linh nhìn dấu vết do thuộc hạ mình để lại, lắc đầu.
Cẩm Lý cực kì không ổn. Nhóc nhà anh có bao giờ như vậy đâu chứ! Dù bên ngoài có lạnh nhạt thế nào thì đối với Cẩm Lý chưa bao giờ bày ra bộ dạng đó.
" Khởi...anh mau cởi trói cho tôi."
Nhóc nhà mình lớn lên tâm lý vặn vẹo rồi, trẫm phải dạy lại từ đầu mới được.
Thế nhưng Khởi Linh lại dường như không hề nghe được những gì Cẩm Lý nói, cánh tay dừng ở ổ bụng lại tiếp tục đi lên, đặt ở vị trí trái tim, dùng cả bàn tay to lớn, bao phủ lên lồng ngực anh.
" Trái tim nhỏ bé này, đang đập rất nhanh, ngươi hồi hộp sao?"
Hỏi thừa.
Không đợi Cẩm Lý trả lời, Khởi Linh lại tiếp tục lướt tay lên, đi qua xương quai xanh, yết hầu, cuối cùng, dừng lại trên bờ môi đỏ mọng.
Khởi Linh không thể lý giải được cảm xúc hiện tại trong lòng, trước mặt người này, y vậy mà lại có cảm giác. Cảm giác đó... không thể lý giải. Có chút thấp thỏm, có chút tức giận, cũng có cả oán hận. Y vốn lãnh đạm rất lâu, kể từ khi đi theo con đường đen tối này, cảm xúc, chính là thứ y thiếu thổn nhất. Gặp phải một người mình có hứng thú, Khởi Linh tội gì mà không thử xem. Dù sao, kẻ chịu thiệt cũng không phải y.
" Gương mặt này, thật khiến người ta chán ghét."
Y chán ghét cảm xúc mà gương mặt này mang đến cho y, y không thích cảm giác những cảm xúc hỗn độn thay nhau khuấy động trong lòng y.
" Tôi làm gì mà anh ghét tôi?" Ngoài việc thân thể này thiếu nợ của anh chút đỉnh...
" Miệng nhỏ này, cũng khiến người ta chán ghét."
Cẩm Lý:"..."
" Khởi Linh, anh đừng có quá đáng." Cẩm Lý toàn thân lạnh toát nhìn Khởi Linh từng chút từng chút một cởi quần áo. Cẩm Lý kích động lắc mạnh đầu kháng cự.
" Bé con muốn lấy thân trả nợ mà!" Khởi Linh âm trầm nói, toàn thân phủ lên người Cẩm Lý. Anh có thể dễ dàng cảm nhận được làn da chắc khỏe từng chút chạm vào anh.
Không được!!
Cẩm Lý lắc mạnh đầu, toàn thân vặn vẹo tránh khỏi cảm xúc ấm nóng bên dưới. Eo nhỏ lại bị Khởi Linh dùng tay giữ chặt lại, cố định một chỗ, y thuận tiện, ép cơ thể lại gần anh hơn, khiến anh càng cảm nhận rõ thứ ấm nóng kia. Cẩm Lý đỏ mặt, tránh né.
" Khởi Linh, anh nên biết mình đang làm gì!!" Hai lần đều cưỡng hiếp trẫm, có tin trẫm đánh chết ngươi không?
Khởi Linh lại không hề để tâm đến lời đe dọa của Cẩm Lý, mỉm cười:" Đương nhiên là biết rồi."
Y vừa dứt câu, hai tay đã rời khỏi vòng eo của Cẩm Lý, trượt xuống hông, xuống đùi, ở chính bắp chân, chậm rãi nâng lên. Đem lỗ nhỏ phía sau của Cẩm Lý bại lộ trong không khí!
Cẩm Lý:"!!!"
" A." Xúc cảm trướng đau đột ngột xông đến, Cẩm Lý không ngăn được hét lên.
Không hề có bước dạo đầu, không có chuẩn bị, trực tiếp tiến vào. Giống y hệt cái lần ở thế giới tiên hiệp huyền huyễn kia. Thế giới tiên hiệp còn có linh lực chống đỡ, chữa trị rất nhanh, ở nơi này làm gì có!! Bắt anh phải chịu đến bao giờ!!
Mặt khác, Cung Mộ cũng chỉ nhét vào một chút liền lui ra ngoài, sau đó lại khuếch trương cho anh rồi mới thật sự làm. Ở đây, không hề có!!!
Cẩm Lý đầu đầy chấm cảm, cảm nhận xúc cảm đau đớn chân thực khi vật ấm nóng kia ma sát vào vách động khô khan của mình. Cẩm Lý không cần nhìn xuống cũng biết nơi đó đang thảm thế nào.
Trẫm liệu có bị mất máu đến chết không?
Chuẩn bị quan tài cho trẫm chưa?
[ Ký chủ đừng lo, chết sẽ được kéo lại, không cần quan tài.]
Trẻ trâu như ngươi mà vẫn dám xem cảnh này à.
[... Không, tôi không thấy gì hết...] Nó xác định đã che chắn rất kỹ, không hề có ý định xem trộm, trẻ nhỏ như nó không thể bị nhiễm bẩn.
" A." Khởi Linh đột nhiên thúc mạnh một cái, Cẩm Lý không nhịn được âm thanh bật ra khỏi miệng.
Khởi Linh đè nén dục vọng, đem toàn bộ ấn vào trong Cẩm Lý, không chịu di chuyển:" Ta làm chưa đủ, khiến ngươi phân tâm sao?"
Cẩm Lý nhanh mồm nhanh miệng:" Đủ... đủ rồi."
" Thế nhưng ngươi vẫn thất thần nha." Khởi Linh hung ác rút ra, lại đâm vào đến tận cùng.
Cẩm Lý cuối cùng cũng trải qua được cái cảm giác còn kinh khủng hơn chịu hình dưới đại lao lạnh lẽo. Mặc dù đã ra vào rất nhiều lần nhưng Cẩm Lý vẫn chưa thể thích ứng được Khởi Linh, mỗi lần ra vào đều đau đớn như bị xé làm hai nửa.
Thần trí càng ngày càng mơ hồ, tận cho đến khi dịch thể nóng ẩm bắn vào vách động, Cẩm Lý vẫn không thể cảm nhận được khoái cảm như khi cùng với Cung Mộ.
Huhu, đột nhiên nhớ đứa nhỏ Cung Mộ, nhớ bánh khoai y làm.
Cẩm Lý không hiểu tại sao lại cảm thấy uất ức, nước mắt không ngăn được trào ra. Y nhìn thấy nước mắt nóng hổi của anh, động tác cũng dịu dàng đi không ít, chậm rãi cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt kia. Cẩm Lý cảm nhận sự dịu dàng của Khởi Linh dành cho mình, uất ức trong lòng càng lớn, nước mắt rơi càng nhiều.
Khởi Linh:"..."
Sau đó, cả người Cẩm Lý bị lật ra sau. Thứ nóng ẩm kia ở trong Cẩm Lý khuất động một vòng, đem dịch thể kia dễ dàng phủ lên vách động. Cẩm Lý cảm nhận thứ trong người mình lớn lên, vừa cứng vừa nóng, nước mắt không kìm được lại rơi ra.