Ngươi có cảm thấy, thời gian 4 năm là một vấn đề hay không?
\[ Không nha, đối với một người bị tim bẩm sinh, sống được đến 22 tuổi đã là kì tích rồi.\]
Ha ha ha, cho nên trẫm phải cảm ơn ngươi rồi.
\[...\] Nó không cần, ký chủ giữ lại mà dùng.
\---
Sau khi bình ổn lại cảm xúc, cũng là lúc quản gia đứng trước cửa phòng anh gõ cửa.
" Thiếu gia, bà chủ đã về, người có muốn xuống gặp không ạ?"
Cẩm Lý tắt máy tính, đáp:" Đợt chút."
" Vâng, để tôi xuống báo lại với bà chủ."
Mối quan hệ gia đình của thân thể này không hẳn là tệ, ba mẹ vẫn sẽ quan tâm đến cậu, nhưng bởi vì thời gian rảnh quá ít, nên khó trong việc bồi đắp tình cảm. Nói chung chính là không mặn không nhạt, vừa đủ nghĩa vụ.
Thời điểm Cẩm Lý bước xuống dưới nhà, có thể dễ dàng nhìn thấy người phụ nữ trung niên cốt cách quyền quý ngồi vắt chân trên ghế sô pha, trước mặt bà là lão quản gia đang báo cáo lại những việc đã xảy ra trong lúc bà rời đi công tác.
Lão quản gia nhìn thấy Cẩm Lý trước, cúi đầu chào:" Thiếu gia."
Lúc nào nữ trung niên mới quay mặt về hướng anh, vẻ mặt nghiêm nghị không dấu nổi vui mừng nơi đáy mắt.
" Cẩm Lý, dạo này sống có tốt không?"
" Rất tốt a."
" Nghe quản gia nói con sinh hoạt đều rất đúng giờ?"
" Cảm thấy như vậy mới đúng."
" Tốt, mẹ cũng mong con có thể sống tốt, mẹ và ba đang cố gắng kiếm tiền để cho con sở hữu chăm sóc y tế tốt nhất."
" Con biết."
" Nghĩ thông là tốt rồi, tới đây ngồi đi."
Cẩm Lý ngồi vào vị trí được chỉ định.
" Cẩm Lý, con ăn uống đầy đủ, đi ngủ đúng giờ mẹ thật sự rất vui... chỉ có điều... đồ ăn con ăn quá dầu mỡ..."
Mọe, muốn gì? Khuyên trẫm từ bỏ khoai rán đều là ma quỷ.
Bà dường như nhận thấy trạng thái Cẩm Lý thay đổi, nhạy cảm ho khan, liền sửa miệng:" Nhưng con chịu ăn là tốt rồi. Mẹ rất vui."
" Dạ."
Ăn đồ rán cũng không sao, dù gì còn tốt hơn là giờ giấc sinh hoạt thất thường như trước đây. Tim của nó không được khỏe, duy trì giờ giấc sinh hoạt như trước thì làm sao mà chịu nổi chứ!
Thà lùi một bước, nó vui vẻ là được.
" Tối nay mẹ sẽ ăn cơm ở nhà, ngày mai lại phải đi công tác, con ở nhà nhớ phải ăn uống đúng giờ đấy."
" Mai mẹ đi công tác ở đâu?"
" Chi nhánh 2 ở nước Q, sao vậy?" Đứa nhỏ này cuối cùng cũng quan tâm đến mình rồi. Cảm động!
Cẩm Lý cười thầm trong lòng, quả nhiên, người này trở về nhà là để giúp anh.
" Con muốn đi cùng mẹ."
Bà Cẩm nhướn mày, khó hiểu nhìn Cẩm Lý.
" Sao tự nhiên lại muốn đi cùng mẹ?"
" Ở biệt thự mãi cũng chán, con muốn ra ngoài đi chơi."
Bà Cẩm rất vui khi Cẩm Lý có thể duy nghĩ tích cực, nhưng bên ngoài kia biết bao biến cố, sức khỏe Cẩm Lý lại đặc thù như vậy, bà không dám đưa anh ra ngoài.
Cẩm Lý cũng biết suy nghĩ của bà, nhanh chóng nói thêm.
" Nếu mẹ không đồng ý đưa con đi, con sẽ trốn đi."
Lựa chọn giữ bảo hộ trong tầm mắt và tùy tiện để Cẩm Lý trốn đi, anh tin chắc chắn bà sẽ lựa chọn vế hai.
Quả đúng như suy nghĩ của anh, bà Cẩm bất đắc dĩ:" Để mẹ hỏi bác sĩ đã."
" Không cần đâu, sức khỏe của con như thế nào con biết rõ."
Cả một vĩ diện làm bác sĩ đa khoa thiên tài đó, dù có rất lâu rồi không động đến chuyên môn nhưng tự chuẩn đoán cho mình thì Cẩm Lý tự tin chính xác. Thân thể này chắc chắn không chịu được chuyến bay đường dài.
Ha ha ha, cố gắng nuốt một ngụm máu.
Trẫm cũng không thể ép buộc đứa nhỏ nhà mình tới đây ở được, không những sẽ dọa sợ y mà còn khiến y sinh ra ác cảm với mình. Trẫm không có nhu cầu dỗ người.
\[Vấn đề là nhiệm vụ lần này không nhất thiết phải gặp mục tiêu nhiệm vụ, ký chủ chỉ cần ở ngoan trong phòng, duy trì quan hệ thế lữ của hai người là được.\]
Trẫm thích gặp mặt. Không được sao?
\[... Ký chủ, nên nghĩ đến bệnh tình của thân thể này, nếu anh để thân thể này chết bệnh, vẫn sẽ bị kéo lại nha!\]
Vậy là nhất định phải tìm người trói đứa nhỏ nhà mình mang về à?
\[ Sao ngài không nghĩ đến việc không cần gặp cũng được?\]
Không gặp thì ai nấu... khụ khụ... không gặp là không thể nào, trẫm bắt buộc phải gặp, còn muốn nhốt người ở bên cạnh nữa kìa.
\[ Ký chủ, ngài đừng đánh chủ ý lên tay nghề của mục tiêu nhiệm vụ nữa.\]
Làm sao?
Nhóc nhà mình, y còn chưa từng nói với trẫm không muốn đâu.
\[...\] Nó mà là mục tiêu nhiệm vụ, nó cũng không dám nói không muốn.
Ký chủ quá đáng sợ, vẫn là trở về góc nhỏ suy nghĩ đến nhiệm vụ tiếp theo làm thế nào để gây khó dễ cho ký chủ đi.
Cẩm Lý vẫn duy trì trạng thái kiên quyết muốn đi cùng bà Cẩm mà không hề biết rằng chính mình đã bị đem vào kế hoạch tiếp theo của Ái Hòa Nhất Kinh.
\---
Độc giả muốn ném đá, Ái Hòa Nhất Kinh vốn là hệ thống hòa ái, tác giả không thể để hệ thống tha hóa thành phúc hắc được.
Đối với vấn đề này, tác giả đơn giả liền đưa ra phát biểu: Các ngươi đã nghe thấy ai tên Hiền mà hiền chưa?