Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu

Chương 5:Bác sĩ của thời đại (4)




Hệ thống miệng thì kêu gào thảm thiết nhưng đúng giờ vẫn cho người gửi thiếp mời và lễ phục đến. 

" Bác sĩ Cẩm, có bưu phẩm gửi cho ngài."

Nam điều dưỡng bởi vì tiện đường, liền giúp anh nhận hàng mang đến phòng.

Cẩm Lý gật đầu: "Đặt lên bàn giúp tôi."

Đồng hồ chỉ hơn 6 giờ, bữa tiệc bắt đầu từ 8 giờ, vì vậy, Cẩm Lý cũng không vội vã, xử lý xong nốt vài ca bệnh mới trong hôm nay rồi mới mở hộp bưu phẩm ra.

Nhìn bộ lễ phục bên trong, mặc dù không đúng ý của anh cũng không nhìn ra được là thuộc nhãn hiệu nào, nhưng cũng coi là tạm được đi. Hệ thống kia chắc chắn không thể để anh quá khó coi được.

Chuẩn bị ổn thỏa cũng mới hơn 7 giờ, Cẩm Lý nghiêng người nhìn mình trong gương nốt lần cuối cùng, hài lòng vuốt vuốt má, rời đi.

" Bác sĩ Cẩm, đi dự tiệc sao?"

" Ừm."

" Bác sĩ đẹp trai quá đi."

" Bộ lễ phục này sinh ra là để dành cho anh ấy."

" Trời, đây là lễ phục bản giới hạn đó! Không ngờ bác sĩ Cẩm thường ngày giản dị lại là đại gia ngầm nha!"

" Lại nói, không biết hôm nay bác sĩ đi đâu mà ăn mặc chỉnh chu vậy?"

" Chỉ cần không phải đi xem mắt, bác sĩ Cẩm đi đâu đều được.

....

Cẩm Lý rời đi trong tiếng bàn tán của những nữ y tá rảnh rỗi, nhóm người cũng chỉ nói chuyển được một lúc, viện trưởng tự như trong truyện kinh dị, mặt mày xám kịt đem nhóm nữ y tá đuổi đi.

Tại sao lần nào bọn họ bắt đầu nói chuyển về bác sĩ Cẩm thì viện trưởng lại vừa lúc đi ngang qua nhỉ? Không có thuyết âm mưu gì ở đây ư?!!!

Trong lúc những nữ y tá kia đầy một bụng thắc mắc, xe của Cẩm Lý đã đến được nơi diễn ra buổi tiệc. Chuỗi nhà hàng lớn nhất thành phố, một trong hệ thống kinh doanh của Kinh thị.

Buổi tiệc hôm nay là sinh nhật của người trong vòng, tổ chức tại đây, chính là muốn dùng hết đủ mọi cách để " mời" cho bằng được Kinh Bắc tới dự. Kinh Bắc vốn kín tiếng, tư liệu trên mạng về y cũng chẳng có là bao, những bữa tiệc kiểu này khỏi phải nói, Kinh Bắc chắc chắn không đi.

Cho nên, hôm nay y có thật sự đi hay không?

Cẩm Lý đứng trước cửa vào của bữa tiệc, xoa cằm. Trong lòng gào thét không chắc chắn, ngoài mặt lại lãnh đạm lạnh lùng.

" Chào thiếu gia, cho hỏi thiếp mời của ngài?"

Bảo vệ thấy anh đứng một lúc lâu, tựa như thiên tiên, khí chất ngời ngời cực kì chói mắt liền chạy tới, ngữ khí cung kính.

" Kinh Bắc đã tới chưa?"

" Hả?" Đối với câu hỏi đột ngột của Cẩm Lý, bảo vệ ngẩn người một lúc mới đáp lại:" Chúng tôi không thể tiết lộ thưa ngài."

Cẩm Lý dùng ánh mắt dò xét sắc lạnh nhìn tay bảo vệ, cuối cùng vẫn là đưa thiếp mời trong túi ra.

" Cẩm thiếu gia, mời vào."

Cẩm Lý nhận lại thiếp mời, khí thế tại thượng bước vào.

" Trong vòng này, có tập đoàn nào họ Cẩm à?" Bảo vệ thắc mắc hỏi nhau.

" Có thể là mới nổi."

" Nhưng khí chất kia, không thể nào là mới nổi được đâu."

" Cũng có lý..."

...

Không gian sảnh tiệc rất lớn, lượng người không nhiều, thế nhưng ánh sáng mờ ảo, không đủ để Cẩm Lý có thể nhìn rõ mặt bất kì ai trong đám này. Cẩm Lý lại đối với những nơi này không có cảm tình lắm, sau khi đi một vòng không tìm thấy người, Cẩm Lý quyết định trở ra khuôn viên.

" Xin chào."

Trước mặt bỗng xuất hiện một tiểu cô nương, ăn mặc cực kì gợi cảm.

Cẩm Lý cau mày không đáp, lách người muốn đi qua.

" Này, bổn tiểu thư gọi anh đấy."

Tiểu cô nương dáng vẻ hùng hổ, vươn tay bàm lấy cổ tay Cẩm Lý.

Cẩm Lý nhanh chóng giật tay ra, cau mày nhìn tiểu cô nương kia rét lạnh.

" Ngươi là ai? Tại sao bổn tiểu thư không biết mặt? Thiếu gia mới nổi hay nhân viên?"

" Phải biết?" Cô là ai, tại sao trẫm phải để cô biết trẫm? Cô cũng không phải mục tiêu nhiệm vụ của trẫm.

" Ngươi... dám vô lễ với bổn tiểu thư."

Cẩm Lý nhìn tiểu cô nương trước mặt tức giận cực kì phiền chán, không muốn tiếp tục dây dưa.

" Ngươi tốt nhất đừng có để bổn tiểu thư điều tra ra ngươi... " Tưởng ngươi đẹp trai là bổn tiểu thư đây sẽ nương tay hay sao?

Cẩm Lý khó khăn lắm mới tới được chỗ yên tĩnh, cảnh vật xung quanh khiến Cẩm Lý cực kì hoài niệm, có hồ cá, có dương liễu hai bờ, có đình hóng mát. Cẩm Lý ngồi trong đình, nhìn ra mặt hồ in bóng trăng, để gió mát tùy tiện thổi vào mặt, hai mắt chầm chậm nhắm lại.

Cảnh vật hữu tình, mỹ nhân trong đình. Thời không tựa như dừng lại.

\* Bùm\*

" Kinh ca ca... Kinh ca ca... người đâu, Kinh ca ca rơi xuống nước rồi."

Không biết qua bao lâu, Cẩm Lý bị tiếng động lớn kéo lại, anh mở mắt, phía mặt hồ vốn yên ả hiện nổi đẩy bọt trắng, từng vòng từng vòng nước lan ra khắp hồ.

Cẩm Lý vốn muốn chuồn trước, tránh để phiền phức rơi đến người mình, ai ngờ chân chưa bước, hệ thống đã nhảy lên cảnh bảo.

\[ Thiết lập tình tiết gặp mặt đã xong, mời kí chủ vớt người lên.\]

Vớt người?

\[ Khụ khụ... cứu người... ký chủ, mục tiêu nhiệm vụ sắp không xong rồi, người đừng nên để ý mấy cái tiểu tiết.\] Là kẻ nào đã thay đổi thiết lập của bản hệ thống... bản hệ thống chắc chắn không thể tự mình phát ra những từ ngữ này.