Sinh ra ở vòng thượng lưu đầy khắc nghiệt, đừng quá ngạc nhiên khi cậu vó khuynh hướng tính cách không giống những đứa trẻ bình thường.
Nhỏ đã mất mẹ, cha lại quá cuồng công việc, cậu từ nhỏ đã không được hưởng tình yêu từ gia đình.
Lớn lên một chút, chịu sự giáo dục, quản thúc khắc nghiệt.
15 tuổi, khi những đứa trẻ đồng lứa còn đang ngồi im trên ghế nhà trường. còn cãi nhau về những chương truyện lộn xộn trên web, cậu đã phải học cách bảo vệ bản thân, học cách lợi dụng người khác, học cách chiến đấu.
Thương trường nghiệt ngã.
Một đứa trẻ vốn nên anh tuấn tiêu soái lại trở thành thiếu niên lãnh đạm, âm trầm.
Không phải cậu không muốn ngây thơ, là bọn họ không cho cậu.
Không phải cậu không có tình cảm, là bọn họ không cần cậu.
Không phải cậu khốc liệt tàn nhẫn, là bọn họ xứng đáng.
Trong vòng tròn khắc nghiệt này, chỉ có người chết ta sống, làm gì có chỗ cho mấy thứ tình cảm vẩn vơ. Bọn họ hận không thể lợi dụng cậu, vắt sạch cậu, làm gì có chuyện sẽ đối tốt với cậu. Tình cảm rẻ mạt đến nỗi, không một ai có nó, cũng chẳng ai cần nó.
Kẻ mạnh là kẻ chiến thắng, một giây yếu lòng, một tia tình cảm, cũng sẽ có thể khiến bản thân rơi vào hố sâu vạn kiếp bất phục.
Vào cái ngày cậu cho rằng cả thế giới đã quay lưng về phía mình, người cha cuồng công việc vì quá suy sụp mà nhập viện, người anh luôn nhằm vào cậu, cũng thu dọn chút lợi ích cuối cùng rời đi... cả công ty, chỉ còn lại một mình cậu, một đứa trẻ 17 tuổi trèo chống.
Cậu cũng mệt mỏi, thế nhưng ai sẽ là người cho cậu điểm tựa. Ngoài cố gắng cứu vớt công ty, cậu không còn lựa chọn nào khác, không còn con đường nào khác. Cái công ty mà mẹ cậu phải đánh đổi cả mạng sống.
Thiếu niên 17 tuổi, vào cái ngày thành niên của mình, đã chốn một góc, nhìn lên trời cao, làm một hành động ngây ngốc nhất từ trước đến giờ.
Ước.
Cậu ước có người giúp cậu.
Cậu mong ông trời sẽ mỉm cười với cậu.
Từ nhỏ đến lớn, cô đơn, lãnh đạm, cậu vốn không tin thần, không tin phật, không tin số mệnh... nhưng đây là cơ hội cuối cùng, đêm nay cậu không thể tìm được nguồn vốn, công ty sẽ không còn nữa... tính mạnh của mẹ cậu, không phải sẽ uổng phí hay sao?
\----
\[ Ký chủ, ngài đoán xem, nếu mục tiêu nhiệm vụ biết người tính kế công ty của y là anh, thì sẽ có phản ứng như thế nào?\]
Suỵt.
Ngươi không nói, trẫm không nói, hắn làm sao biết được.
\[ Đúng là đáng để suy nghĩ nha.\] Hệ thống hào hứng vạch ra trong đầu toàn bộ trường hợp.
Hay là trẫm nói cho hắn.
Dù sao nhiệm vụ trẫm cũng sắp soát xong rồi, nói cho hắn biết, khéo khi hắn sẽ không bám dính trẫm nữa, bớt đi phiền phức.
\[ Vẫn là thôi đi.\]
Ha ha.
Trẫm cũng không định thừa nhận. Rất phiền phức.
\[...\]
\-----
Hồ Nhất đến bây giờ vẫn không thể xác định rõ, tình cảm mình dành cho Cẩm Lý, là biết ơn hay thứ gì khác.
Tình cảm đối với cậu quá xa xỉ.
18 năm, không hề thật sự đường trải nghiệm nó, khiến cậu hiện tại choáng ngợp bên trong dòng cảm xúc do chính mình tạo ra này.
Cậu hoang mang.
" Hạ Bạch." Hồ Nhất gọi.
Hạ Bạch vừa hoàn thành bào cáo sơ bộ, chuẩn bị rời khỏi văn phòng, bị Hồ Nhất gọi lại:"..."
Đứa nhỏ nhà mình lại sắp bắt đầu rồi, anh có nên gọi bác Lý tới không? Anh đây chưa từng trải qua yêu đương, một chút cũng không hiểu, có được hay không, đừng hỏi nữa.
" Bản báo cáo này có vấn đề, một lát kiểm tra lại cho tôi."
" a... được."
Hạ Bạch âm thầm thở phào một hơi, cũng may, không phải hỏi chuyện tình trường.
" Còn nữa..."
" Chuyện gì?" Tinh thần vừa thả lỏng của Hạ Bạch một lần nữa bị kéo căng.
" Tra soát nhân sự lại một lượt. Tôi nghi ngờ có gián điệp."
" Được. Tôi sẽ đi kiểm tra ngay."
" Ừ."
" Không còn gì nữa thì tôi đi nha."
Hồ Nhất gật đầu đáp ứng, đợi đến khi căn phòng chỉ còn lại một mình mình, tâm tình cực không tốt thở dài, tay nhẹ nhàng đặt lên trán, cẩn thận xoa bóp.
\---
Bên này, Ái Hòa Nhất Kinh vẫn đang hoạt động hết công xuất, khuyên nhủ Cẩm Lý đối với Hồ Nhất vẫn nên mở lòng thêm một chút, quan tâm hơn một chút.
Cẩm Lý biểu thị cực kì không nguyện ý.
Y có chân có tay, không bị tàn tật như tên Kinh Bắc kia, xung quanh có người để tin tưởng, tài chính ổn định. Khả năng của y càng không phải bàn, giỏi dang quyết đoán, cần trẫm quan tâm làm gì?
Ký chủ, ngài khen người ta tôi rất vui mừng, nhưng không thể bỏ mặc không quản vậy chứ!
Mặc kệ Ái Hòa Nhất Kinh có nói bao nhiêu, Cẩm Lý cũng đều không quan tâm.
\[...\] Muốn khóc.