Ngôn Tu cương quyết không muốn dùng thế thân, Cẩm Lý khuyên không được, chỉ có thể cố hết sức chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo, bảo vệ Ngôn Tu thật tốt.
Anh luôn có dự cảm không được tốt đẹp lắm vào ngày mai.
Cẩm Lý thở dài một hơi, ban đêm quyết tâm bắt ép Ngôn Tu làm cho mình 50 cái bánh khoai mới cho y đi ngủ.
Ai bào anh nói không nghe chứ, phải phạt.
Sáng hôm sau, Ngôn Tu phải dậy từ rất sớm để chuẩn bị nghi lễ, các quan đại thần cho dù sức khỏe có kém đến đâu cũng đều cố gắng có mặt từ rất sớm.
" Hoàng hậu, đến giờ rồi."
" Ờ." Cẩm Lý tâm tình lạnh nhạt ngồi trong một chiếc kiệu khác đã được chuẩn bị chu đáo, tay vẫn không dừng cầm bánh khoai bỏ vào miệng.
Cẩm Lý sau khi suy nghĩ việc tự mình đi hay ngồi kiệu cả một đêm, cuối cùng vẫn là lựa chọn ngồi kiệu, nhóc con tự làm khổ mình, anh không thể học điều xấu theo y, tự mình làm khổ mình được.
Kiệu đột nhiên nghiêng ngả, Cẩm Lý gấp gáp bỏ miếng bánh khoai vào miệng, nhai nuốt rồi mới vén màn kiệu ra:" Chuyện gì thế?"
Đường phố sáng sủa, có thấy bóng ma thích khách nào đâu, tại sao nghiêng kiệu làm cái gì? Muốn dọa trẫm à! Đừng có dùng mấy cái trò mèo đó, trẫm sẽ tin đấy!
" Đường hơi gồ ghề một chút thưa hoàng hậu."
Cẩm Lý liếc mắt, có thể dễ dàng thấy có một người mặc y phục người khiêng kiệu bị lôi đi.
Anh cũng không có gấp, đi cẩn thận từ từ là được rồi, sao cứ phải nhanh nhanh nhảu nhảu để rồi phải trả giá chứ!
Ngay lúc Cẩm Lý còn chưa kịp buông màn che của kiệu xuống, anh đã kịp thời phát hiện ra điều bất thường. Cái không khí quái lạ này, luôn báo hiệu cho mấy thứ không được tốt đẹp cho lắm.
Cẩm Lý cực kỳ tin vào giác quan của mình, nhanh chóng cất kỹ túi bánh khoai, để giành xong việc lại ăn tiếp, vào tư thế!
" Người đâu, có thích khách, mau bảo vệ hoàng thượng, hoàng hậu."
Dường như chỉ đợi câu nói này, Cẩm Lý ngay lập tức xốc màn che lên, lao ra khỏi kiệu, nhắm về hướng Ngôn Tu lao tới.
Cẩm Lý:"..."
Đệch!!!
Thế này là tình huống gì?
Cẩm Lý nhìn xác ba tên thích khách bị quân lính kéo đi, quang cảnh có náo nhiệt đấy, nhưng đều là dân thường đứng vây xem cùng vệ binh trong đoàn rước mà thôi.
Ngôn Tu mặc long bào nặng nề ngồi ngay bên cạnh nơi anh đang đứng, đang dừng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn anh.
Cẩm Lý:"..."
Trẫm cảm thấy mình bị hố rồi!!
Đệch, đám sát thủ hung hăng trong truyền thuyết đâu?
Anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết đâu?
Con mụ tác giả chết tiết kia.
Cẩm Lý cảm thấy, mình đang bị rơi vào hoàn cảnh dùng dao mổ trâu để giết gà, sau đó bị thông báo cho toàn nước biết được... sau đó... không có sau đó nữa!!
Cẩm Lý nhanh chóng kéo ra một nụ cười:" Mọi người tiếp tục đi."
Anh chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, lại nhất thời quên mất mấy cái thế lực có khả năng tổ chức ám sát hoàng thượng đều đã bị anh thu phục tốt từ trước rồi, lấy đâu ra người dám thuê sát thủ đến nữa chứ!!
Cẩm Lý lục đục trở về kiệu, tâm tình cực kỳ không tốt lật bánh khoai ra ăn.
Một đường thuận lợi hoàn thành quãng đường đưa rước.
Đây có thể là điềm báo cho một năm đầy yên bình của nhân dân toàn quốc, một năm mà đến ngay cả buổi rước cũng không bị sát thủ quấy phá, hoàng thượng năm nay cũng không bị thương.
Toàn bộ sự chú ý của người dân đều dồn vào một chủ đề, hoàng hậu do đương kim hoàng thượng sắc phong, lại là một nam nhân.
Hoàng thượng của bọn họ, đẹp trai anh tuấn, soát khi tiêu dao... cho dù có lập hậu cung muộn đến mấy, bọn họ cũng không thể tưởng tượng ra được vậy mà thiên tử lại thích nam nhân a!!
Không thể nào tin được mà!!
Cẩm Lý nếu mà nghe được mấy lời độn đại bên ngoài về chuyện của mình, chắc chắn sẽ cho người treo tất cả bọn họ lên.
Nam nhân thì sao? Sắc phong nam nhân làm hoàng hậu thì ảnh hưởng tới mùa vụ nhà các ngươi à? Rảnh rỗi bàn tán như thế? Sao không dành chút thời gian ra mà đi bón phân đi!
Cẩm Lý tức giận đến mức, vừa xuống khỏi kiệu đã bắt Ngôn Tu phải đi làm cho y thêm 40 cái bánh khoai.
" Trẫm còn phải làm lễ, để tối trẫm làm cho ngươi."
" Lễ cái gì nữa, bình thường không phải đều chỉ đến đây là dừng sao."
" Bình thường là bởi vì trẫm bị thương nặng quá... khụ khụ... cho nên những nghi lễ phía sau đều bị cắt đi."
"...."
" Lần này trẫm có thể an toàn, đều là nhờ có ngươi."
" Ồ, biết thế là tốt."
" Cảm ơn ngươi."
" Cảm ơn bằng miệng không có thành ý."
" Vậy ngươi muốn gì?"
"Ngươi...."
" Hả?"
" 30 cái bánh khoai." Thật ra trẫm muốn lên giường với ngươi hơn.
" Hoàn thành nghi lễ, trẫm sẽ làm cho ngươi."
" Ờ." Cẩm Lý biết là không thể kéo được người vào phòng bếp, chỉ đành không nguyện ý thả Ngôn Tu tiếp tục đi làm lễ.
Đã về tới chùa rồi, Cẩm Lý bởi vì hôm nay phải dậy sớm có chút mệt mỏi, dự định tìm một chỗ đánh một giấc.
Dù sao đã có linh vật phát sáng là hoàng thượng, hoàng hậu như y, không có cũng chẳng ai để ý đâu.
Mau mau, ăn xong 50 cái bánh khoai, buồn ngủ rồi.
Cẩm Lý vươn vai một cái, xoay người rời đi theo hướng ngược lại với Ngôn Tu.
" Hoàng hậu, hướng này a!"