Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu

Chương 207: Bên trên là hoàng thượng (8)






Cẩm Lý đưa người về hoàng cung, nhưng không thể cùng y thượng triều được, đành để Ngôn Tu cùng Nhiếp Minh thượng triều trước, chính mình leo lên lóc lật ngói, chậm rãi quan sát mọi việc diễn ra bên dưới.

Tận mắt đánh giá vẫn là tốt nhất, sai người điều tra rồi báo cáo lại, đương nhiên không thể nào đủ chuẩn xác.

" Hoàng thượng, hôm nay tinh thần có vẻ không được tốt."

Ngôn Tu phất tay:" Không có gì."

" Nếu sức khỏe của hoàng thượng không tốt, có thể triệu thái y đến nha!"

" Không cần."

" Ấy, hạ thần nhiều tuổi rồi, tự nhiên quên mất quốc khố không đủ để nuôi thái y..."

"...."

---

Bọn khốn đó dám khịa đểu nhóc con của trẫm, mau xuống cắt lưỡi hắn cho trẫm.

Cẩm Lý trên mái nhà, âm thầm viết tên vào sổ.

----

" Hoàng thượng, quốc khố giờ không còn nhiều, thiết nghĩ vẫn là nên tiếp tục thu thuế."

" Năm sau rồi thu." Ngôn Tu kiên quyết.

" Hoàng thượng, quốc khố hiện tại không thể chi được đến sang năm đâu."

" Giảm bớt chi tiêu lại là được."

" Hoàng thượng..."

---

Cẩm Lý ngồi trên mái nhà nhìn mấy con vịt lớn tuổi thi nhau kêu quạc quạc, tai bẩn đến phát ngứa luôn rồi.

Đột nhiên cảm thấy cực kỳ thương nhóc con, ngày nào cũng phải chịu tra tấn như thế này a!!

---

Khó khăn lắm mới bãi triều, Ngôn Tu cũng Nhiếp Minh trở về cung, phát hiện Cẩm Lý đang nằm dài trên long sàn.

Nhiếp Minh:"..."

Ngôn Tu:"..."

Người đâu, mau lôi tên không biết tốt xấu này xuống cho trẫm.

Cẩm Lý không kiêng kỵ lật người, có chút mệt mỏi nhìn Ngôn Tu:" Bãi triều rồi à? Mau nằm xuống đây ngủ đi."

Hiệu suất xử lý công việc của Cẩm Lý thật sự rất kinh khủng. Chỉ trong một đêm, Cẩm Lý có thể liệt kê ra một danh sách toàn bộ những cái tên của các vị đại thần đối nghịch với nhóc con của mình, lại chỉ trong một ngày, đem toàn bộ sát thủ của tố chức đi gõ nhà toàn bộ những cái tên trong danh sách.

Bước đầu chính là song phương thượng lượng, thương lượng không được chuyển thành đơn phương, đơn phương không được chuyển thành... sử dụng vũ lực.

Đám sát thủ chia nhau thành nhóm, đến nhà từng người một, bước đầu tiên chính là đè xuống đánh. Đánh phủ đầu, là vấn đề cực kỳ quan trọng trong việc bàn luận song phương đó!

Đánh lần một không chịu, vậy đánh bao giờ chịu thì thôi.

Kết quả chính là một tuần sau, số đại thần có thể lên thượng triều bị ít đi quá phân nửa, chủ yếu là do sức khỏe không đảm bảo.

Tuổi đã cao rồi, còn bị đám sát thủ hỏi thăm, bị đánh đến liệt giường là chuyện đã nằm gọn trong kế hoạch. Chết đi sống lại, độ phục tùng tận chung cũng cao hơn nha!

Đám sát thủ đi xử lý đại sự, Cẩm Lý ở bên trong hoàng cung, cũng có rất nhiều chuyện phải sắp xếp.

Cẩm Lý chỉ trong vài ngày, đã gần như đem toàn bộ mọi thứ trong lâu chuyển đến hậu cung trong sự không tình nguyện của Ngôn Tu.

Ngôn Tu nhìn đống sát thủ thường xuyên thoát ẩn thoắt hiện, cả người đều không khỏe, tim luông trong trạng thái đập nhanh.

Y sợ bỗng một ngày bọn họ nhỡ tay phóng ám khí trúng mình, vậy không phải thật sự sẽ đi gặp phụ hoàng sao? Y còn chưa lập hậu cung, chưa muốn chết đâu.

Khoan đã, hình như ngày hôm qua y đã lập hậu cung rồi.

Nghĩ đến sự kiện ngày hôm qua, Ngôn Tu lại giận đến tím người. Kẻ kia dám cưỡng ép y phong hậu cho hắn, làm gì có ai phong hậu cho nam nhân chứ!! Vậy mà đám triều thần bên dưới không ngớt lời ca ngợi! Đúng là một đám lão già lẩm cẩm.

Ngôn Tu ngồi nghĩ đến hoàng hậu ở nhà mà thở dài.

Kẻ đó, rốt cuộc muốn gì chứ?

Buông rèm nhiếp chính? Dù sao mấy lão già kia cũng là sợ hắn ta.

Nhưng hắn ta cũng là nam nhân mà, tại sao không đoạt ngai vàng.

" Ngai vàng của ngươi, giá trị còn thấp hơn cái ghế ở nhà ta nữa."

Y từng nhớ người đó đã nói với y như thế. Nhớ đến cái ghế vừa được bê đến hôm qua... lại nghĩ đến ngai vàng của mình... thật sự là không thể sánh bằng được.

Ngôn Tu thật sự rất đau đẩu, không nghĩ ra Cẩm Lý thật sự muốn gì.

" Mỗi ngày đều được ăn bánh khoai ngươi làm."

"..."

Hình như ngoài bánh khoai ra, y cái gì cũng không cần thì phải.

" Nhóc con, đang nghĩ gì thế?"

Ngôn Tu đang chìm trong thế giới của mình, Cẩm Lý bất ngờ xuất hiện phía sau lưng, còn không kiêng nể tóm lấy má sửa của y.

Ngôn Tu tựa như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, kiên quyết lắc đầu, đáy lòng lộp bộp:" Không có gì."

" Buổi triều sáng nay thế nào?"

" Rất tốt."

" Ừm, bởi vì ngươi là một hoàng thượng tốt, đáng để người người kính nể."

" Đều là nhờ ngươi."

" Không không, do nhân cách của ngươi được lòng thiên hạ." Mỗi ngày đều phải nghĩ cách động viên nhóc nhà mình.

Ngôn Tu:"..." chắc chắn còn múc đích khác. Ngôn Tu nhìn Cẩm Lý chằm chằm, giọng có chút cao:" Cho nên...?"

" Cho nên tối nay có thể làm 40 cái bánh khoai được không?"

Ngôn Tu:"..."

Ha, trẫm đoán không sai mà, trẫm đoán không sai mà.

" Nhiều như thế ngươi ăn hết được sao?"

" Hôm trước cũng ăn hết 35 cái mà, hôm nay nâng lên 40 xem sao."

"...."

Trẫm không còn gì để nói nữa, mỗi ngày đều nặn bánh khoai đến mỏi cả tay.