Quãng thời gian tiếp theo, Liên Thẩm Kỳ đều rất vất vả vì còn phải xử lý vấn đề liên quan đến đợt tấn công của gia tộc bên kia.
Tính mạng của Liên Thẩm Kỳ không bị uy hiếp, cho nên vấn đề này không nằm trong những việc Cẩm Lý cần giải quyết. Bởi vậy, trái ngược với vẻ bận rộn của Liên Thẩm Kỳ, Cẩm Lý lại ở biệt thự rất nhàn nhã. Ngoài việc mỗi ngày đều phải đấu trí ra oai với vị Liên phu nhân kia ra.
Trẫm muốn chuyển nhà.
Cẩm Lý cực kỳ không nguyện ý phải hứng chịu cái phiền phức thể loại này.
" Cậu không màng nguy hiểm, cứu con trai tôi, tôi rất cảm kích, nhưng cậu và con trai tôi là không thể nào."
" Nói đi, cậu muốn bao nhiêu mới chịu rời khỏi con trai tôi."
" Cậu và con trai tôi sẽ không có kết quả đâu."
" Tôi rất biết ơn cậu nhưng không vì thế mà tôi chấp nhận việc cậu và con trai tôi ở bên nhau."
" Nhân lúc còn có thể, tôi khuyên cậu nên từ bỏ con trai tôi đi."
Đây là những mẫu câu mà mấy ngày hôm nay Cẩm Lý phải nghe nhiều nhất, nghe nhiều đến chán ngấy.
Cẩm Lý hiện tại đang ở trong phòng bếp chậm rãi ăn khoai rán, Liên phu nhân từ đâu xuất hiện, ngồi đến bên cạnh Cẩm Lý.
Cẩm Lý nhìn đĩa khoai rán, cảm thán.
" Tôi phải làm sao thì..." cậu mới chịu rời khỏi con trai tôi đây.:" Cậu mới chịu rời khỏi con trai tôi đây."
Cẩm Lý lạnh nhạt liếc mắt nhìn Liên phu nhân, cứ coi như là ruồi muỗi đi.
" Tôi đang nói với cậu đấy, cái đồ không biết phép tắc."
Cẩm Lý cầm đĩa khoai rán lên, đứng dậy, chậm rãi buông một câu:" Không cần."
Cái gì bà cũng không cần làm, trẫm sẽ không từ bỏ nhóc nhà mình đâu.
Cũng có vài lần lúc làm nhiệm vụ đã gặp phải tình huống gia đình không cho phép như thế này, Cẩm Lý biểu thị rất thành thục.
" Cẩm Lý, rốt cuộc cậu tiếp cận con trai tôi có mục đích gì?"
" Là con trai mà tiếp cận tôi." Nếu không phải Ái Hòa Nhất Kinh kết nổi anh cùng Liên Thẩm Kỳ, có lẽ hai bọn họ đã không thể đến với nhau.
" Cậu xàm ngôn, con trai tôi sao có thể chủ động?"
" Tùy bà, tôi sẽ không từ bỏ anh ấy, không cần phí công vô ích." Cẩm Lý chậm rãi nhắc lại câu nói mà trước tới giờ anh đã nói rất nhiều, nói đến tùy hứng, nói đến đương nhiên.
Cẩm Lý ngại tiếp tục tốn thời gian, khoai sẽ bớt ngon, quyết định mang theo đĩa khoai rời đi.
Cẩm Lý một khi đã khởi động chế độ trạch nam thì không bao giờ muốn rời khỏi nhà tìm phiền phức, mỗi ngày đều đối phó với Liên phu nhân, chờ Liên Thẩm Kỳ tan làm trở về.
Liên Thẩm Kỳ đã lên trung tướng, lượng công việc cũng nhiều hơn, y đã qua thời gian nghỉ ngơi, đã có thể tiếp tục nhận nhiệm vụ tăng quân hàm, nhưng y không có nhận. Dù sao việc gia tộc với việc phát hiện cứ điểm không tặc đều là hai việc rất lớn, cần tốn rất nhiều thời gian giải quyết.
Bởi vì tổ đội của Liên Thẩm Kỳ phát hiện ra cứ điểm không tặc, nên việc giải quyết đám không tặc này cũng được giao trên người Liên Thẩm Kỳ.
Kết thúc một ngày làm việc thật dài, trở về nhà đã là hơn 10h đêm.
Cẩm Lý lúc này cũng đã trở về phòng, nghịch nghịch điện thoại.
" Nhóc về rồi à?"
Cẩm Lý liếc mắt về phía cửa, thấy người mở cửa là Liên Thẩm Kỳ liền nhàn nhạt chào hỏi, tiếp tục trở lại công việc nghịch điện thoại. Bầu không khí tựa như đôi phu phu già, em chờ anh đi làm về, chỉ cần chào hỏi một câu, ở chung một chỗ... ai làm việc người đấy, cũng khiến cho bầu không khí tràn ngập bong bóng màu hồng.
Liên Thẩm Kỳ để mặc Cẩm Lý tiếp tục nghịch điện thoại, chính mình trở vào phòng tắm xả nước nóng.
Chuẩn bị một lúc, liền trở ra ngoài, tiến về phía cái người đang nửa nằm nửa quỳ trên giường nghịch điện thoai.
" A, anh làm gì thế, thả em xuống." Cẩm Lý đột nhiên bị xách lên, bởi vì giật mình mà làm rơi điện thoại xuống giường.
" Muộn rồi, đi tắm."
" Em tắm xong rồi." Cẩm Lý khó chịu huơ tay múa chân.
" Không quan trọng." Liên Thẩm Kỳ chậm rãi luồn tay vào bên trong người, giúp Cẩm Lý cởi áo ra, vừa làm vừa bế người vào phòng tắm.
" Liên Thẩm Kỳ, anh buông em ra." Cẩm Lý cựa quậy, muốn thoát khỏi vòng tay của y, lại bị Liên Thẩm Kỳ không lưu tình ném vào bồn tắm lớn, nước ấm bao xung quanh.
Cẩm Lý mất trọng tâm bám lấy thành bồn tắm, cả người ướt như chuột lột, ai oán nhìn Liên Thẩm Kỳ:" Anh không thể nhẹ nhàng được hay sao?"
" Anh đã rất nhẹ tay rồi." Liên Thẩm Kỳ vô tội nhún vai.
Cẩm Lý:"...." trẫm còn có thể nhẹ tay hơn nữa kìa, đánh chết ngươi, nhóc con.
Sau khi làm xong, Cẩm Lý đều cảm thấy mình vừa mất đi một cái mạng. Đều là đại nam nhân giống nhau, tại sao lần nào người không chịu được vẫn là anh.
Cẩm Lý mệt mỏi nằm bên cạnh Liên Thẩm Kỳ thở dốc, miệng không ngừng oán trách người bên cạnh.
" Cẩm Lý, em đừng nói nữa." Liên Thẩm Kỳ nhẹ nhành che miệng Cẩm Lý lại.
Lại bị Cẩm Lý nhanh chóng hất ra:" Buông ra, trẫm cứ nói đấy, tên khốn nạn nhà anh."
" Anh chỉ sợ, nếu em còn tiếp tục nói, mình sẽ không kìm được." Liên Thẩm Kỳ ôm lấy Cẩm Lý, chậm rãi đổi tư thế.
Cẩm Lý bị cái vật kia cọ đến nhũn cả chân, ngoan ngoãn không nói nữa.
Được, lần này trẫm thua.
" Liên Thẩm Kỳ, anh cứ đợi đấy, rồi sẽ có ngày anh bại dưới tay em."
Liên Thẩm Kỳ nhẹ nhàng đặt lên môi Cẩm Lý một nụ hôn, chậm rãi đáp:" Anh sẽ dùng cả đời này đợi em."
Cẩm Lý:"...." Rõ ràng là một câu tình cảm để kết chuyện, tại sao trẫm lại nghe ra mùi khiêu khích ở đây nhỉ?
Hoàn chính văn.