Mắt bị phong kín, quần áo lại bị Liên Thẩm Kỳ nhanh chóng lột mất.
Cẩm Lý nằm trên giường, từng lô chân lông đều có thể cảm nhận được không khí mát lạnh. Cẩm Lý khó chịu nuốt nước bọt, miệng không ngừng phun ra những lời đe dọa.
" Liên Thẩm Kỳ, ngươi đừng có khi quân phạm thượng."
" Ửm?" Liên Thẩm Kỳ khẽ than một tiếng, một tay vòng qua eo Cẩm Lý, một tay giữ chặt tay anh, dùng sức một cái, lật Cẩm Lý như lật một con cá.
Cẩm Lý bị ép phải nằm sấp xuống, mặt vùi vào nệm êm ái, nguy cơ tràn ngập. Cẩm Lý hơi nghiêng người, bởi vì chân dùng sức mà mông hơi cong lên, không ngờ vừa vặn chạm phải thứ cứng rắn nóng bóng của Liên Thẩm Kỳ.
Cẩm Lý:"...."
Chết tiệt, cái thứ gì đây.:" Mau thả trẫm ra."
" Đến bước này rồi, em bảo anh làm sao thả em ra đây?"
" Ngươi buông tay là có thể thả người rồi." Đơn giản như thế còn phải hỏi sao.
Trẫm cũng đâu kêu ngươi đi đến bước này, ngươi đổ lỗi cho trẫm làm gì, còn bắt trẫm gánh hậu quả, trẫm mới không gánh đâu.
" Vậy à?" Giọng nói của Liên Thẩm Kỳ trầm xuống.
Cẩm Lý nghe mà rợn tóc gáy, sống lưng lạnh toát.
" Ngươi thả trẫm ra, có gì từ từ nói." Cẩm Lý gấp gáp cầu xin.
Nam tử hán co được duỗi được.
Liên Thẩm Kỳ quả thật đã buông tay Cẩm Lý ra, nhưng trước lúc buông tay vẫn kịp dùng dây vải trói chặt lại, cố định ở đỉnh đầu. Bàn tay to lớn rời khỏi cổ tay Cẩm Lý, di chuyển dần xuống dưới, lướt qua gáy, lưng, rồi đến eo nhỏ.
Cẩm Lý nhạy cảm đón nhận những xúc cảm truyền đến dồn dập tựa vũ bão. Cẩm Lý run rẩy khó khăn tránh né động chạm của Liên Thẩm Kỳ.
" Ngươi... ngươi sờ chỗ nào vậy." Cẩm Lý cựa quậy.
Bàn tay to lớn của Liên Thẩm Kỳ đặt ở ngang lưng Cẩm Lý, dùng sức ấn một cái, đem toàn bộ người Cẩm Lý đều như một con gián nhỏ nằm bẹp trên giường.
Cẩm Lý muốn cựa quậy, cũng không thể cựa quậy được nữa.
Cẩm Lý cắn răng, lại bị đau đớn bất ngờ truyền đến từ phía dưới làm cho há miệng rên rỉ.
" Ngươi rốt cuộc làm... cái gì thế?" Cẩm Lý hai tay nắm chặt, dùng sức cố gắng thoát khỏi trói buộc của Liên Thẩm Kỳ, nhưng vẫn không thành.
Cả một đời thanh thanh bạch bạch làm hoàng đế, anh có mơ cũng không thể mơ đến cảnh mình bị một kẻ chưa quen nổi vài ngày cường...
Trẫm không lập hậu cung, còn chưa được đè ai, làm sao đã bị đè rồi chứ! Trẫm không phục.
Cẩm Lý càng nghĩ càng uất ức, nước mắt không kìm được chảy ra, thấm vào khăn tắm.
Cẩm Lý cắn chặt răng, ngăn không cho tiếng nức nở ấy bật ra khỏi miệng. Đây là điều duy nhất anh có thể làm để giữ lấy cao ngạo, không thể chịu khuất phục được.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Lần này trẫm có thể bị cường, lần sau, chắc chắn trẫm sẽ trả thù.
Đương nhiên là không thể cường lại hắn ta. Cùng lắm là ngũ mã phanh tay, giết người chặt xác mà thôi. Cường hắn ta, không phải kẻ thiệt thỏi vẫn là anh hay sao?
Liên Thẩm Kỳ chuyên chú khuếch trương cho Cẩm Lý, cảm được run rẩy của anh, y còn tưởng bởi vì mình làm rất tốt chạm được tới khoái cảm của Cẩm Lý, y tâm cao khí ngạo, trong lòng vui vẻ, tiếp tục chuyên tâm làm. Đến khi phát hiện, nước mắt Cẩm Lý đã thấm ướt khăn tắm, loang xuống nệm giường.
Liên Thẩm Kỳ nhanh chóng ngưng lại động tác, nhẹ nhàng ôm lấy Cẩm Lý, để mồ hôi của y dính lên lưng anh, khàn giọng:" Cẩm Lý, đừng khóc."
" Trẫm... hức... mới không thèm khóc. Ngươi rồi... hức... sẽ phải trả giá."
Liên Thẩm Kỳ:"..."
Âm giọng nức nở của Cẩm Lý, thành công khiến dục vọng của Liên Thẩm Kỳ càng ngẩng cao, sau khi cảm thấy mình chuẩn bị đã đủ chu đáo, nhanh chóng tiến đến bước cuối cùng.
Trướng đau truyền đến khiến Cẩm Lý chỉ muốn ngất đi.
Đây là đang sử dụng cực hình sao?
Cẩm Lý mím môi, nằm bẹp dưới nệm, ngoan ngoãn chịu đừng từng cú thúc mạnh mẽ của người bên trên.
Sau mỗi cú thúc, lại có vô số hình ảnh vụn vặt hiện lên trong đầu, cùng một lúc chịu đau đớn ở cả phía dưới cùng phía trên, Cẩm Lý sức chịu đựng có lớn đến đâu cũng không thể chống lại được, thời điểm chất lỏng ấm nóng bắn lên vách động, Cẩm Lý chỉ kịp than nhẹ một tiếng, liền ngất đi.
Cẩm Lý hiện tại, hối hận đến mức chỉ muốn leo lên cỗ máy thời gian, trở lại thời điểm trước khi tỉnh dậy để rồi bị Liên Thẩm Kỳ cường kia.
Tại sao, tại sao trở về rồi, lần đầu tiên vẫn là cái trải nhiệm bị cường chứ? Nhiệm vụ cuối cùng, anh đã thực hành rất tốt rồi cơ mà?
Tự nhiên lại nhắc đến Liên Thẩm Hàng làm cái mẹ gì?
Tự nhiên lại mất trí nhớ.
Sớm không khôi phục, muộn không khôi phục, còn nhằm cái lúc ấy ấy ấy để khôi phục.
Đại nam nhân như anh, lại không thể chịu được nổi một lần làm, sau này còn mặt mũi nào mà nhìn người?
Mất mặt chết mất.
Cẩm Lý ôm mặt, đầu vùi càng sâu vào trong chăn.
-----
Có một bạn nhỏ bảo là để Cẩm Lý nhớ lại thì có phải bổ sung canxi không. haha, đây cũng là bổ sung thêm đó, mỗi tội thứ bổ sung không phải là canxi. --- Đại tổng công tự mình ra tay rồi. Căn bệnh kỳ quái mau mau cúi đầu chịu thua đi. " Lão tử cúi đầu chịu thua, mau tha cho lão tử đi." " Không thể?" " Giơ tay đầu hàng không phải được rồi sao?" " Không được." " Cút đi, lão tử không phải là lò sưởi, càng không phải là thuốc." "Ừ." "..." Ý ngươi là đồng ý cút hay đồng tình lão tử không phải thuốc. " Em là chân ái." "..." Cút.
Văn án truyện mới nè! Lần này chủ công nhé! Mấy má gợi ý tên truyện cho tui đi," Hệ thống tiền tỷ truy tìm lò sưởi"?? Hệ thống khởi động truy tìm lò sưởi? hay gì mấy má!!