" Anh cũng thật lắm rắc rối nha." Cẩm Lý nhìn Kinh Bắc đang ngồi trên ghế gỗ, không kìm được cảm thán.
" Xin lỗi đã cuốn em vào."
" Ừ." Xem như anh biết điều.
"..." Thật ra y muốn hỏi tại sao người này có thể xuất hiện ở đây, lại còn là bay vào từ cửa sổ tầng 12... nhưng y lại không biết phải hỏi như thế nào.
Cẩm Lý cùng chỉ buột miệng càn ràn, chứ cũng không muốn thật sự hội thoại dài cùng Kinh Bắc, nói nhiều, không cẩn thận bị phía ngoài kia phát hiện sớm, thì không phải đã phiền phức lại càng phiền phức hay sao?
Cẩm Lý không tiếp tục nói, Kinh Bắc cũng không nói nữa.
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
" Đại ca, xong chưa?"
Cẩm Lý:"..."
Kinh Bắc :"..."
Không thấy bên trong trả lời, người bên ngoài lại tiếp tục.
" Đại ca, bọn em vào nhá."
Cẩm Lý ngồi xổm dưới đất, không tiếng động nhìn Kinh Bắc, Kinh Bắc ngồi trên ghế, hồi hộp nhìn Cẩm Lý, còn cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh.
Nhẩm tính một chút, chắc người cũng sắp đến rồi chứ nhỉ?
Sự thật thì đám người Bạch Yến đã đến được một lúc rồi, đang âm thầm đột nhập, bao vây xung quanh tòa nhà. Bởi vì không biết rõ vị trí cụ thể, cũng không biết tình hình cụ thể, đám người Bạch Yến không dám manh động. Bọn họ sợ tính mạng của tổng tài nhà mình bị đe dọa.
Bạch Yến không lên, đám người bên ngoài không vào, Cẩm Lý cùng Kinh Bắc không ra, thế trận rơi vào giằng co.#
\* Ò oe\.\.\. Ò eo \*
Tiếng xe cảnh sát phá không gian bay tới, Cẩm Lý từ phòng có thể qua cửa sổ nhìn thấy một đoàn xe cảnh sát ồn ào tiến vào công trình bỏ hoang, rồi lần lượt là những công an cơ động được trang bị đầy đủ bước xuống xe.
" Lão đại, cảnh sát tới rồi, mau chạy." Người bên ngoài gấp gáp gõ cửa, nhưng vẫn không thấy hồi âm, bèn to gan bẻ khóa cửa.
Bọn họ đẩy mở cửa, lại bị vật nặng trước cửa chặn lại, dù dùng hết sức cũng không đẩy được ra.
" Lão đại..."
Lúc này đám người bên ngoài mới nhận ra bất thường, gấp gáp dùng lực đạp cửa.
Một phát, hai phát... đạp bay 3 người được Cẩm Lý xếp chồng lên nhau chèn cửa ra ngoài.
Rõ ràng là đang ngất, có kẻ không kìm được rên rỉ, động đậy.
Cẩm Lý lúc này đã đứng bên cạnh Kinh Bắc, làm đúng vai trò của một vệ sĩ, chắn đằng trước.
" Đại ca." Đám người chạy vào, muốn đỡ lấy cái người được gọi là đại ca dậy.
Thế nhưng còn chưa thực hiện được, bên ngoài đã có người ập vào.
Là Bạch Yến.
Bởi vì phát hiện cảnh sát tới cho nên Bạch Yến mới mạo hiểm xông lên, muốn giải cứu tổng tài trước khi cảnh sát phát hiện.
Cẩm Lý cũng không quản đám người Bạch Yến khống chế những kẻ khác rồi cẩn thận đưa Kinh Bắc rời đi. Toàn bộ quá trình, anh chỉ đứng nhìn.
" Em đi cùng tôi."
Cẩm Lý đối với lời này của Kinh Bắc, lắc đầu từ chối:" Tôi còn có việc phải làm." Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, chứ răm bữa nửa tháng lại phải đi cứu người... ngươi không mệt, trẫm mệt.
Cẩm Lý không chịu đi, Kinh Bắc trầm mặc không hạ lệnh. Bạch Yến nhẩm tính thời gian, sốt ruột nói:" Cảnh sát sắp tới rồi, tổng tài." Không đi là không kịp mất.
Tập đoàn của bọn họ làm ăn lớn, nếu dính đến truyền thông, cổ phiếu ít nhiều sẽ chịu ảnh hưởng, đối với những rủi do này, bọn họ đều cố gắng tránh.
Kinh Bắc vẫn cố chấp nhìn Cẩm Lý.
Cẩm Lý xua tay:" Tôi nói anh đi đi, chỗ này để tôi."
" Tổng tài..."
Cuối cùng, Kinh Bắc cũng chịu đưa người rời đi.
Căn phòng bỏ hoang, chỉ còn lại Cẩm Lý và đám người bắt cóc nằm lăn dưới đất.
" Ai phái bọn mày tới." Cẩm Lý không nhanh không chậm hỏi.
Âm điệu vốn không thấp, thế nhưng cực kì lạnh băng, dọa đám người kia không rét mà run.
Không khai? Không khai thì phải bức cung nha!
Cẩm Lý nheo mắt, nhìn đám người.
Trước khi cảnh sát đến, xử lý xong xuôi mới từ đường cửa sổ rời đi.
Chân chạm đất, cong người điều hòa lại hơi thở.
Phù.
Nhân sinh thật khó!
[....] Trước khi nhìn thấy một màn bên trên, nó còn nghĩ ký chủ nhà mình ngoài đầu óc có vấn đề ra, nhân cách ít nhất vẫn ổn... hiện tại, hóa ra... đầu óc của ký chủ nó là bình thường nhất rồi... nhân cách... thôi, đừng nói nữa.
Hệ thống tự ôm lấy mình, chốn vào góc run rẩy.
Chủ nhân, nó hiện tại thật sự không yêu nghề nổi nữa rồi... thời điểm bị ký chủ đập nát không còn xa.
Hệ thống tự dưng cảm thấy, chủ nhân không thiết lập thực thể cho nó thật tốt, xong nhiệm vụ lần này, nó sẽ không đòi thực thể từ chủ nhân nữa.
Cẩm Lý không nghe thấy tiếng lòng của hệ thống nhỏ nhà mình, Hành động như một công dân bình thường, lên xe trở về nhà.
Cảnh sát lúc này lục đục chạy tới phá cửa, nhìn cảnh tượng nhức mặt bên trong.
Bọn họ nghi ngờ chính mình nghe phân án sai lầm rồi.
8 người trong nhà, bị trói bằng quần áo, xếp trồng lên nhau, có người tỉnh, có người vẫn ngất thế nhưng trên mặt đều hiện rõ nét kinh hoàng. Dưới mặt đất, bên cạnh đống người còn để lại một mảnh giấy, ghi lại thân phận cũng như tội trạng của bọn họ, còn có những dòng gợi ý về vật chứng cùng nhân chứng tội trạng.
Cảnh sát nhân dân:"...."