Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu

Chương 172: Trở về (4)






Liên Thẩm Kỳ không để ý đến Loan Hy, cũng không khiến Loan Hy nản chí. Loan Hy tỏ vẻ đã quen, giữ được khoảng cách an toàn với Liên Thẩm Kỳ liền nói không ngừng. Trong quân doanh có luật không được sử dụng dị năng, hắn lại cách xa tầm công kích vật lý của Liên Thẩm Kỳ, Loan Hy tâm cao khí ngạo tiếp tục công việc của mình.

Liên Thẩm Kỳ mắt không đổi sắc, khớp ngón tay thì bị nắm chặt đến trắng bệnh.

Sau khi hoàn thành việc tìm kiếm thông tin trên tinh võng, Liên Thẩm Kỳ liền tắt máy tính, đứng dậy.

Loan Hy phản xạ nhanh, chớp mắt đã nhảy về phía cửa:" Thiếu tướng, ngài..."

Liên Thẩm Kỳ lạnh nhạt đáp:" Đi về."

Loan Hy đạt được mục đích, liền vui vẻ chạy tới, còn cận thận giúp y khoác áo khoác:" Ngài quyết định trở về là đúng rồi đó!"

Loan Hy chân chó đã chuẩn bị xong phi cơ, chỉ đợi Liên Thẩm Kỳ leo lên là có thể phóng về Liên gia.

Liên Thẩm Kỳ ngồi trên phi cơ, sắc mặt vẫn không hề biến đổi.

Thời điểm phi cơ đáp xuống phần sân rộng rãi, Liên phu nhân đã cùng với quản gia đứng trước cửa đợi sẵn, Liên Thẩm Kỳ bước xuống khỏi phi cơ liền có người nghênh đón.

Liên Thẩm Kỳ bên này phải đối phó với gia tộc, Cẩm Lý bên kia vẫn đang vật lộn trong công cuộc đi tìm khoai rán.

Trái Đất của hiện tại lục địa đã hợp nhất thành một thể, từ trên nhìn xuống, ngoài màu xanh lam của nước biển thì cũng chỉ còn màu xanh lục của rừng già. Nói như thế cũng không phải nói toàn bộ diện tích lục địa đều là rừng. Ngoài màu xanh ra, vẫn có thể nhìn thấy màu nâu xám của những đỉnh núi đá cao lớn, màu vàng của cát sa mạc.

Con người từ rất lâu đã không còn tồn tại trên Trái Đất, thế nhưng tại những địa phân là ranh giới của rừng và biển, ranh giới của rừng và sa mạc hay bên cạnh những sườn núi đá vẫn tồn tại những điều kiện tự nhiên thuận lợi cho con người sinh sống.

Mà những người của tinh tế nhận nhiệm vụ về Trái Đất rồi bị mắc kẹt ở lại sẽ chọn những nơi như thế để sinh sống, hình thành những dải người sống dọc biên giới rừng già.

Bọn họ không phải không muốn tiến sâu vào trong rừng, nhưng những thực vật biến dị bên trong quá nguy hiểm, nếu tiến sâu vào bên trong sẽ khiến bọn họ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

Người sống ở đây đều có một luật lệ bất thành văn, bọn họ có thể khai thác mọi tài nguyên dưới biển, nhưng tuyệt đối không thể động đến đồ trong rừng, dù chỉ là bẻ một cành cây hay nhổ một ngọn cỏ cũng đều phải trả giá!

Thực vật biến dị trong rừng, rất đáng sợ!

Mà người khiến sinh vật biến dị Cẩm Lý mỗi ngày đều nghĩ cách giúp đám người giống mình sống tốt hơn một chút.

Bọn họ chỉ cần không đánh chủ ý đến rừng của anh, anh có thể ở trong khuôn khổ giúp bọn họ.

Ví dụ đơn giản, bọn họ cần một nơi tránh mưa tránh nắng, anh có thể xếp những sợi dây leo lại với nhau hình thành một túp lều nhỏ trên cây. Bọn họ không có cái ăn, anh cũng có thể xếp những loài ăn quả ra phía ngoài, bọn họ chỉ cần đợi quả rụng là có thể nhặt lên ăn.

Cẩm Lý cảm thấy, mình đã quá hào phóng rồi!

Dù sao để trở thành như hiện tại, anh đã phải đánh đổi quá nhiều.

Phi cơ của nhóm người này tới Trái Đất đều bị vô cớ mà hỏng, không cách nào khởi động lại được.

Trái Đất quá nguyên sơ, đám người bị mắc kẹt ở đây chủ yếu là do không có nguyên liệu để chữa phi cơ, nào có phải như lời đồn đại khắp tinh tế chứ!

Được rồi, dù sao bọn họ có biết được nguyên nhân những cũng không còn cách nào rời khỏi nơi này để đính chính lại nguồn tin sai sự thật kia.

Trở về công cuộc tìm giống khoai rán trong giấc mơ, Cẩm Lý bới hết nửa cánh rừng vẫn không thể tìm ra được loại củ đó! Cẩm Lý nản trí nằm dài trên cái ngai vàng tự chế của mình, ánh mắt hướng về phía xa, đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Thật ra thứ anh muốn tìm không phải là giống khoai, anh chỉ muốn xác định xem, giấc mơ kia thật sự có thật hay không mà thôi.

Anh muốn xác định rằng, nhóc con nhà anh, có phải là thật hay không?

Cẩm Lý ngồi trên ghế, như có như không thở dài một hơi.

"Chit chít" Lão đại hôm nay tâm tình không được tốt nhỉ?

" Gào." Chỗ nào không được tốt? Không phải vẫn như mọi khi sao?

" Chit Chít." Tâm trạng lão đại xấu thật mà, đúng không tiểu hầu?

" Khẹc kéc" Hình như đúng là xấu hơn thật.

Nhóm thú nhỏ trốn sau bụi cây, từ xa nhìn Cẩm Lý, không dám lại gần. Cả đám đứng ở một chỗ, ghé tai nhau nói to nói nhỏ, tranh luận xem tâm trạng lão đại nhà bọn nó hôm nay có phải tệ đi hay không.

Sắc mặt của Cẩm Lý vẫn luôn duy trì ở một biểu cảm, sống vài trăm năm, lại chưa từng bộc lộ tình cảm quá lớn.Đám tiểu động vật bọn nó cũng chưa có con nào sống đủ lâu để biết được lão đại rốt cuộc có từng thích hay ghét thứ gì hay không cả.

Ngoài đoán già đoán non, cũng không biết phải làm gì!!!