Từ Phó Dương mở mắt, phát hiện trước mắt không phải là trần nhà quen thuộc.
Cậu nheo mày, chớp chớp mắt, nhìn trần nhà bằng ngói cũ kĩ, dù cố gắng thế nào cảnh vật cũng không hề thay đổi.
Từ Phó Dương trầm mặc, muốn ngồi dậy quan sát mọi thứ cho rõ ràng, lại phát hiện cơ thể nặng nề vô lực không nghe theo điều khiển, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên thứ cứng rắn, sức lực toàn thân bị cái không khí lạnh lẽo bên ngoài gần như rút cạn.
Từ Phó Dương còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng giữa không gian yên tĩnh, vang lên giọng nói khản đặc.
" Cẩm Lý!"
Từ Phó Dương ngẩn người, tiếng nói kia vừa khàn vừa nhẹ, như có như không, vang lên. Nếu không phải là phát ra từ chính miệng của cậu, cậu cũng không thể nghe ra được, hai chữ kia.
Đúng vậy, cậu phát hiện, thân thể của mình mặc dù vô lực, mắt lại không ngừng nhìn lên trần nhà, miệng không ngừng nói gì đó!
Từ Phó Dương thắc mắc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
" Cẩm Lý." giọng nói ấy, tựa như tan vào hư không.
" Ngươi rốt cuộc đang ở đâu?"
" Ngươi còn không mau nhìn xem."
" Mùa thu lại đến rồi!"
" Cũng đã gần một năm rồi!"
" Suốt một năm nay ta không ngừng tìm kiếm."
" Lại vẫn không thể tìm thấy ngươi."
Giọng nói ấy ngừng lại một chút.
" Cẩm Lý à!"
" Sắp đến chuyến đi săn hàng năm rồi!"
" Ta lại đích thân đi tìm ngươi, có được hay không?"
" Ta tìm được ngươi rồi, ngươi lại theo ta về, có được hay không?"
" Cẩm Lý!"
" Lần này đón ngươi về,ta sẽ chăm sóc ngươi, yêu thương ngươi,sẽ không khiến ngươi chịu khổ nữa."
" Cẩm Lý à."
" Ta muốn nói với ngươi."
" Chuyện ta đẩy ngươi vào lãnh cung,không phải là do ghét ngươi."
" Ta lừa ngươi đó!"
" Cẩm Lý!"
" Ta chỉ là sợ không thể bảo hộ tốt cho ngươi... khụ khụ khụ..." Thân thể này vừa nói, lại không ngừng ho khan.
" Tần vương gia... khụ khụ... đám người bọn họ rất xấu xa, thủ đoạn rất hiểm ác, ta chính là sợ, không thể bảo hộ tốt cho ngươi."
" Cẩm Lý."
" Đám người Tần vương đã bị ta xử lý ổn thỏa rồi."
" Ta rất cao hứng, người đầu tiên ta muốn tìm đến, chính là ngươi!"
"Ta khi đó quay lại tìm ngươi,nhưng lại không nhìn thấy ngươi."
" Cẩm Lý!"
" Ngươi không phải nói sẽ luôn ở bên cạnh ta sao?"
" Ngươi nói sẽ ở phía sau bảo vệ ta... khụ khụ..."
" Ta hiện tại quay lại tìm ngươi rồi"
" Ta cần ngươi bảo vệ rồi!"
" Thế nhưng... thế nhưng ngươi lại không còn ở phía sau ta nữa."
" Cẩm Lý!"
" Ngươi rốt cuộc đang ở đâu?"
" Cẩm Lý!"
" Ta sai rồi, ngươi trở về đi, trở về bên ta."
" Có được không?"
" Cẩm Lý!"
" Ngươi hiện tại liệu có phải đang ở hồ ly tộc không?"
" Ngươi chán ghét ta, cho nên không muốn quay trở lại nữa ư?"
" Cẩm Lý!"
" Không giải thích cho ngươi, là lỗi của ta...khụ khụ... ngươi quay lại đây, nghe ta giải thích có được hay không?"
" Ngươi cứng đầu như thế, có lẽ, đến một lời giải thích cũng lười nghe ta nói đi!"
" Cẩm Lý!"
" Cẩm Lý!"
" Ta sai rồi, ngươi quay về đi! Ta xin lỗi ngươi."
" Ta không cần hoàng vị nữa."
" Ngươi trở về đây, chúng ta cùng ngao du tứ phương!"
" Cẩm Lý!"
" Ngươi không phải nói rất tò mò về nhân gian hay sao?"
" Ta hiện tại nguyện ý cùng ngươi đi tìm hiểu."
" Ngươi muốn ngao sơn, ta làm phu xe đưa ngươi đi."
" Ngươi muốn dạo thủy, ta liền chèo thuyền giúp ngươi."
"Cẩm Lý!"
" Chúng ta ở dưới chân núi hồ tộc, cùng dựng một căn nhà nhỏ có được hay không?"
" Hàng ngày ta cùng ngươi sinh hoạt, nếu ngươi nhớ nhà liền có thể trở về hồ tộc dạo chơi."
" Cẩm Lý!"
"Ngươi trở về bên cạnh ta có được hay không?"
" Ta không thể nào sống thiếu ngươi."
" Cẩm Lý!"
Từ Phó Dương đáy lòng phức tạp, nằm bất động nghe đi nghe lại âm thanh kì lạ phát ra từ cổ họng của chính mình.Cậu muốn nói gì đó, muốn an ủi thân thể này, muốn nói rằng Cẩm Lý đã nghe cậu giải thích rồi, muốn nói Cẩm Lý không hiểu lầm cậu, càng muốn nói Cẩm Lý đã tới tìm cậu rồi cho nên, ngươi đừng bi thương nữa!
*két*
Bên tai vang lên tiếng mở cửa, cậu không hiểu cơ thể này lấy đâu ra lực lượng, chớp mắt đã có thể ngồi dậy, nhìn về phía cánh cửa, tâm trạng tốt lên không ít, giọng nói mang thêm mấy phần hào hứng:" Cẩm Lý!"
Chính là sau khi nhìn thấy người vừa đến, tâm tình thân thể này liền trùng xuống, giọng nói nhiều hơn vài phân lạnh nhạt:" Ngươi tới đây làm gì?"
" Hoàng thượng, đến giờ thượng triều rồi."
" À. Mau đỡ trẫm dậy." Thân thể này mệt mỏi chống đỡ đứng dậy, Từ Phó Dương cảm thấy, chỉ cần một ngọn gió nhỏ cũng có thể khiến thân thể này đổ xuống!
" Hoàng thượng, người..." Từ Phó Dương có thể nhìn ra tia lưỡng lự, muốn nói lại thôi của người đối diện.
" Mau giúp trẫm gọi hoàng hậu tới đây, thay y phục cho trẫm."
" Hoàng thượng,hoàng hậu đã không còn ở đây rồi, người tội gì phải như thế chứ!"
" Ngươi im miệng cho trẫm." Người đối diện bị đẩy ra, thân thể này liền lào đảo muốn ngã.
" Hoàng thượng."
" Hoàng Thu Ngư, ngươi đừng tưởng trẫm không biết nhưng gì ngươi làm, trẫm không... khụ khụ.. không chém ngươi, ngươi cùng đừng tới chọc vào giới hạn..." của trẫm.
Hai chữ cuối còn chưa nói hết, toàn bộ thế giới trước mắt đã chìm vào hư không.
Từ Phó Dương có chút hoảng hốt, mở mắt.
A!
Vẫn là gian phòng quen thuộc, mông đau ê ẩm bởi vì ngã từ trên giường xuống. Từ Phó Dương trầm mặc, đưa tay gạt đi giọt nước vẫn còn đọng nơi khóe mắt.
Hóa ra chỉ là mơ.
Một giấc mơ, vậy mà thật sự chân thực đến đau lòng.