Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 92: Khí Thế Bức Người




Nghe tiếng tức giận kêu gào của Hắc Long, hai người Trần Vũ và Ái Lệ Na đều giật mình ngồi bật dậy. Mà đám người đang đuổi theo phía sau cũng trừng to hai mắt nhìn lên. Bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi, một sát thủ máu lạnh, vô tình, lúc nào cũng lạnh băng khó gần, lúc này lại có thể cùng một tên thiếu niên ôm ắp chung một chỗ. Thậm chí bọn họ còn đang hôn nhau, chuyện này ai mà có thể tin được chứ?!



“Vô sỉ, đúng là tứ đàn bà lăng loàn vô sỉ! Ta đã nói với các ngươi rồi, ả ta không phải là kẻ tốt lành gì, chính ả mới là kẻ phản bội đoàn trưởng! Bây giờ thì các ngươi đã tin ta hay chưa?” Một giọng nữ nhân khó nghe đột nhiên vang lên.



Kèm theo đó là một đám nam nhân tức giận gân cổ lên chửi bới.



“Đúng là con tiện nhân vô sỉ, lần trước để cho ả chạy thoát thật sự là đáng hận!”



“Đúng vậy, lần này chúng ta không thể để cho ả chạy thoát được, anh em cùng nhau xông lên đem ả giết chết đi! Cả tên tiểu tình nhân của ả nữa, ta cũng muốn đem hắn lột da!”



“Còn tên khốn kiếp kia nữa, ta cũng muốn đem hắn chặt ra thành từng mảnh, sau đó lại ném cho ma thú ăn!”



“…”



Mặc dù âm thanh tức giận không ngừng vang lên, nhưng đám người này đều đứng yên một chỗ, không có tên nào dám xông lên. Mà giọng điệu của bọn họ, phần nhiều là ghen ghét, đặc biệt là một số kẻ còn đem hận ý dời lên trên người của Trần Vũ. Dù sao trước đây Ái Lệ Na vẫn luôn luôn là nữ thần băng lãnh ở trong mắt bọn người này, mà thực lực của nàng thật sự là quá mức đáng sợ. Nếu như không phải lần trước bọn họ thiết trí bẫy rập tinh vi, đem nàng mai phục vào, e rằng không một ai ở đây sẽ là đối thủ của nàng. Huống hồ lúc này nàng lại cùng với một tên thiếu niên nhìn có vẻ ốm yếu gầy gò, thực lực lại kém như vậy ôm chung một chỗ, tên nào mà không tức giận cơ chứ? Đây quả thật là một sự chà đạp đến trắng trợn có được không?!



Trần Vũ cũng không biết, mình cứ như vậy lại bị người ta ghi hận trong lòng. Mà Ái Lệ Na lúc này cũng đã lấy lại được bình tĩnh, vẻ mặt của nàng lạnh lùng đảo qua những người xung quanh: “Thế nào, các ngươi muốn là cùng ta giao đấu hay sao? Vậy thì cứ lên hết đi, vừa rồi mới giết xong tên Hoàng Bân kia, ta vẫn còn chưa thấy đã ghiền đây!”



Nàng nói xong, còn cố tình liếm lấy lưỡi dao, khí thế trên người bắt đầu tản ra xung quanh.



“Hả? Hoàng Bân đã chết?!”



Lúc này có người rốt cuộc cũng nhìn ra cái xác của Hoàng Bân đang nằm dưới đất, mà khí thế trên người của Ái Lệ Na cũng làm cho bọn họ có chút kinh ngạc.



“Ả… ả ta vậy mà đã đột phá rồi, sắp bước vào Thánh Cấp?!” Nữ ma pháp sư dáng người thon dài, vừa rồi mới đang mắng chửi Ái Lệ Na, lúc này đột nhiên kinh hô lên.



Mà hai anh em họ Trương cũng phát giác ra chuyện bất thường, vẻ mặt vô cùng kinh hãi: “Không thể nào, ả làm sao có thể nhanh như vậy mà đột phá rồi?”



“Không được, hiện tại Hoàng Bân đã chết, thực lực của ả lại tăng lên, huống hồ đầu Hắc Long kia còn lợi hại như vậy? Chúng ta không thể nào là đối thủ của bọn họ! Chạy nhanh!” Hai anh em họ Lục lúc này đã bị dọa cho sợ chết khiếp, cũng không đợi cho hai anh em họ Trương và nữ ma pháp sư kia lên tiếng ngăn cản, cả hai đã lao đầu chạy đi.



Mà hai anh em họ Lục vừa bỏ chạy, một đám thủ hạ bên dưới vừa mới hung hăng mắng chửi, bây giờ cũng rục rịch chạy đuổi theo. Hai anh em họ Trương thấy vậy mới tức giận rống lên một tiếng, muốn đem đám thủ hạ này đập chết. Thế nhưng uy danh của Ái Lệ Na thật sự là quá mức dọa người, hai anh em họ Trương làm như thế nào cũng không thể ngăn được dòng người bên dưới rời đi. Nữ ma pháp sư lộ ra dáng vẻ thâm trầm, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía Ái Lệ Na nhìn tới, nhưng ả ta vừa mới nhìn đến đã cảm nhận được sát khí từ trên người của nàng tỏa đến, dọa cho ả khiếp sợ không thôi, vội vàng quay sang hai anh em họ Trương hô to: “Đi!”



Hai anh em họ Trương còn đang khí thế hung hung, đem đám thuộc hạ bên dưới trấn áp một trận, nhưng vừa nghe được tiếng của nữ nhân này hô lên, khí thế lập tức như thủy triều rút lui, hối hả hướng theo ả mà chạy trối chết. Trần Vũ nhìn thấy cảnh này không khỏi đưa mắt nhìn sang Ái Lệ Na một cái, mà Hắc Long cũng rất hiếu kỳ đánh giá nàng một phen. Bị một người một rồng hướng về phía mình nhìn chằm chằm, Ái Lệ Na mặc dù rất ít khi e lệ, da mặt cũng trở nên nóng lên. Sau đó nàng liền ho lên mấy tiếng, rồi nhanh chóng đem khí thế trên người rút đi.



Nhìn thấy nàng như quả bóng da bị xì hơi, cả người vô lực sắp phải ngã xuống đất, Trần Vũ không khỏi hốt hoảng đem nàng đỡ dậy, sau đó là một mặt đầy lo lắng hỏi thăm: “Lê Nạ, nàng bị làm sao?”



Lúc này Ái Lệ Na cũng không để ý đến cách xưng hô thân mật của Trần Vũ, nàng chỉ yếu ớt thở ra một hơi, sau đó mới vội vàng nói: “Đi mau, vừa rồi ta chỉ muốn dọa bọn họ một phen mà thôi! Bây giờ cả người đã không còn lưu lại bao nhiêu lực lượng, nếu như để bọn họ quay lại, chúng ta sẽ nguy mất!”



Nghe nàng nói như vậy, Trần Vũ không khỏi nhíu mày, hắn đã nhìn ra nàng đang rơi vào tình trạng cực kỳ suy yếu. Không phải vừa rồi hắn nhanh tay lẹ mắt, đem nàng đỡ dậy thì bây giờ nàng đã vô lực nằm dưới đất rồi. Hắn cũng không hiểu đầu của nàng có phải là bị nước vô hay không, rõ ràng lúc nãy không cần nàng phải sính cường như vậy, vậy mà lại cố tỏ ra mạnh mẽ dọa người, để rồi bây giờ rơi vào tình trạng như thế này. Chẳng lẽ nàng không sợ hắn sẽ đem nàng bỏ rơi hay sao? Phải biết hắn và nàng mới vừa quen nhau không được bao lâu đấy?




Tức giận hừ lên một tiếng, sau đó Trần Vũ không khỏi hung hăng đập lên cái mông của nàng một trận, trong miệng còn liên tục mắng: “Ngươi có phải là bị ngốc hay không? Vừa rồi không có ta ở đây, có phải là ngươi đã gặp nguy hiểm rồi hay sao? Bọn người kia tuy khó đối phó, nhưng với thực lực của ta và ngươi, cùng với Hắc Long phối hợp lại, vẫn có thể trốn thoát được. Ngươi cần gì phải liều mạng như vậy? Ngươi tưởng là ai cũng tốt được như ta hay sao?”



Bị hắn hung hăng đánh cho một trận, nàng không khỏi đỏ mặt mà trừng to hai mắt. Nàng từ nhỏ đến lớn còn chưa bị ai đánh qua như vậy, huống hồ còn là một tên nam nhân. Thế nhưng không hiểu sao trong lòng nàng lúc này lại không có bao nhiêu tức giận, chỉ nhiều là e thẹn và ngượng ngùng.



“Ta… ta tại sao lại như vậy?” Nàng không hiểu mà hốt hoảng trong lòng hô lên.



Hắc Long đứng ở một bên nhìn thấy một màn này cũng trợn to hai mắt. Nó đương nhiên không có cái gì gọi là xấu hổ rồi, nó chỉ cảm thấy tên tiểu tử này thật sự là quá mức trâu bò.



“Tên tiểu tử này vậy mà dám đem một nữ nhân đáng sợ như vậy dạy dỗ, thật sự là uy phong a! So với bản Long còn muốn uy phong hơn mấy lần! Phi phi phi, làm sao lại uy phong được như bản Long, hắn nhiều nhất cũng chỉ bằng một phần một ngàn bản lĩnh của bản Long mà thôi!” Trong lòng Hắc Long đang không ngừng lẩm nhẩm.



Mà Trần Vũ sau một hồi phát tiết cũng vội vàng thu tay lại, nhìn thấy ánh mắt của một người một rồng đang nhìn mình, hắn cảm thấy da mặt có chút nóng lên. Sau khi ho khan một tiếng, Trần Vũ mới làm như chưa có chuyện gì xảy ra, thản nhiên đứng dậy nói: “Được rồi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi!”




Nói xong, hắn liền đem nàng bế lên trên lưng của Dã Lang Vương ngồi xuống, mà Hắc Long thì đi theo phía sau không ngừng liếc trái liếc phải. Nó lúc này dường như rất muốn nói chuyện một phen, nhưng mà đáng tiếc lại chẳng có ai quan tâm đến nó. Dã Lang Vương sau khi nhận được mệnh lệnh của Trần Vũ liền phóng người lao đi, mà Ái Lệ Na vẫn còn một mặt ngơ ngác, dường như vẫn còn chưa có tỉnh hồn lại. Đợi cho nhóm người Trần Vũ rời đi, lúc này bên trong rừng cây mới có người rục rịch chui ra.



“Người đâu?” Hai anh em họ Trương dáo dát nhìn ra xung quanh, sau khi nhìn thấy xung quanh không có một ai mới quay đầu hỏi.



Lúc này đám dong binh cũng bắt đầu lục tục chui ra ngoài. Vừa rồi sau một hồi chạy trốn, lại không thấy bóng dáng của ai đuổi theo phía sau, bọn họ mới biết là mình đã bị mắc lừa. Mà hai anh em họ Trương dưới sự ra lệnh của nữ ma pháp sư liền vội vàng đem đội ngũ tập hợp lại, cuối cùng mới quay đầu chạy trở về. Nhưng khi chạy đến đã không thấy bóng dáng của ai ở đây rồi.



“Đáng hận, vậy mà lại bị ả ta qua mặt!” Nữ ma pháp sư tức giận gầm lên một tiếng, sau đó ả dùng ánh mắt ác độc nhìn chăm chăm về phía hai anh em họ Lục.



Thấy ánh mắt này của ả, hai anh em họ Lục đều không tự chủ được mà rùng mình một cái. Mặc dù đội ngũ bây giờ là do hai anh em họ Trương cầm đầu, nhưng hai anh em họ Lục đều thừa biết hiện tại hai anh em họ Trương chỉ là khôi lỗi do nữ ma pháp sư trước mặt sai khiến mà thôi. Tuy rằng bề ngoài của ả nhìn rất mảnh mai, yếu đuối, nhưng hai anh em họ Lục đều thừa biết ả ta đáng sợ đến như thế nào.



“Lưu đại nhân, tình hình vừa rồi xem ra ả ta chỉ là muốn hư trương thanh thế, thuộc hạ cho rằng ả không chạy được bao xa. Xin Lưu đại nhân cho thuộc hạ được lấy công chuộc tội, đem ả ta về giao nộp lại cho đại nhân!” Lúc này Lục Lâm đột nhiên đứng ra lên tiếng.



Lục Lôi ở một bên cũng khẽ giật mình, hắn không khỏi quái dị đưa mắt sang nhìn anh trai của mình.



“Đại ca, ngươi bị điên rồi sao?” Lục Lôi hướng về phía Lục Lâm truyền âm.



“Nhị đệ, không cần phải gấp, lát nữa chúng ta rời khỏi đây rồi nói chuyện sau!” Lục Lâm tỏ ra trấn định truyền âm đáp lại.



Thế nhưng ánh mắt của Lưu Thị nhìn về phía hai anh em họ Lục hoàn toàn không có một chút cảm tình nào, mà còn mang theo một vòng sát khí.



“Lục Lâm, ngươi tưởng là ngươi đáng đánh cái chủ ý gì ta sẽ không biết hay sao? Ngươi là muốn đem người chạy trốn có phải không?” Lưu Thị một mặt cười như không cười nhìn Lục Lâm nói.



Lục Lâm cảm thấy cả người toát ra một trận mồ hôi lạnh, mà mí mắt của Lục Lôi cũng khẽ nhảy lên. Hắn không nghĩ đến vị đại ca này của mình còn đánh lên cái chủ ý như vậy, nhưng ngẫm lại thì đây cũng là một chủ ý không tệ. Hai anh em bọn họ vốn dĩ là phe trung lập, sau khi gia nhập vào phe họ Trương liền trở thành tay chân cho bọn họ tùy ý sai khiến. Mà hai anh em họ Trương này chẳng qua chỉ là khôi lỗi của Lưu Thị. Với lại ả Lưu Thị này thật sự là rất biến thái, ả ta không chỉ thích làm tình với đàn ông, còn có sở thích tra tấn người khác để làm niềm vui. Chỉ cần có kẻ nào dám làm trái ý ả, liền bị đem ra hành hình xử quyết. Lần trước, sau khi thanh trừng nội bộ, đã có không ít người bị ả tra tấn cho đến chết. Mà vừa rồi hai anh em bọn họ lâm trận chạy trốn, chắc chắn là sẽ bị ả ghi vào sổ đen. Bây giờ không có nhân lúc chạy trốn thì kết cục chờ đợi bọn họ chính là tử vong? Chỉ là hai anh em họ Lục không hề nghĩ đến, ý nghĩ của bọn họ lại dễ dàng bị ả ta nhìn thấu như vậy!