Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 87: Cổ Hồn Hoa




“Sưu! Sưu!”



Mấy đạo cung tiễn liên tiếp bắn ra, Bạch Tượng còn chưa kịp phản ứng đã bị trúng tên. Lần này nó đã bị khí thế của Hắc Long chấn nhiếp, lại bị Diệt Hồn Tiễn bắn thương, trong miệng không khỏi rống to lên thành tiếng.



“Rống!”



Không biết có phải là nhận được thần may mắn yểm trợ hay không, mà mấy tiễn vừa rồi của Trần Vũ lại có thể làm cho Bạch Tượng bị trong thương. Trong lúc nó vừa tức giận vừa hoảng sợ, Bạch Tượng đã vùng vẫy thoát ra khỏi phạm vi uy áp của Hắc Long, sau đó nó khí thế hung hung liếc mắt nhìn về phía Trần Vũ gầm lên một tiếng. Nhưng nó chỉ mạnh miệng một hồi, cuối cùng liền xoay người chạy đi.



Đám hồn thú đứng ở xung quanh đều kinh hãi không thôi. Lúc này bọn chúng không phải bị khí thế của Hắc Long trấn áp, e rằng cả đám đều hoảng loạn mà bỏ chạy theo rồi.



Hắc Long nhìn thấy một màn này rất là đắc ý, nó ngửa cổ lên trên rống to một tiếng: “À hú hú, lão Bạch, ngươi có bản lĩnh thì ở lại đây tiếp tục đấu với bản Long ba trăm hiệp đi, làm sao lại như thỏ con, hoảng sợ bỏ chạy như vậy chứ hả? Ha ha ha, lão Bạch, ngươi muốn đấu với bản Long sao? Tiếp tục tu luyện thêm tám vạn năm nữa đi! Khụ khụ…”



Trong lúc nhất thời hưng phấn, Hắc Long không khỏi ho lên thành tiếng, nhưng nó vẫn vênh váo đắc ý, liên tục kêu gào không thôi. Lúc này Trần Vũ chỉ cảm thấy đầu óc một trận ong ong, hắn vừa rồi dùng Diệt Hồn Tiễn tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, hiện tại đang rơi vào trạng thái suy nhược. Nhưng cơ hội đã tới, Trần Vũ không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy được.



“Hắc Long, mau đuổi theo nó, tranh thủ đoạt lấy Cổ Hồn Hoa rồi rời đi!”



Nghe tiếng Trần Vũ hô lên, Hắc Long hơi có vẻ bất mãn, nhưng nó cũng chỉ hừ lên một tiếng, sau đó quất quất cái đuôi rồi hướng về phía Bạch Tượng đuổi theo. Lúc này khí thế của Hắc Long đã được thu hồi, bầy hồn thú nhờ thế mà được giải phóng, lập tức hướng về bốn phía xung quanh chạy tản đi, kể cả hai đầu Ma Lang cũng không dám dư thừa ở lại lâu.



Mà Ái Lệ Na lúc này cũng nhẹ cả người, nàng xông lên phía trước, nhìn lấy Trần Vũ hỏi thăm: “Ngươi không sao chứ?”



Trần Vũ không khỏi kinh ngạc quay sang nhìn nàng một cái, sau đó hắn khe khẽ lắc đầu nói: “Ta không sao?”



Thế nhưng lúc này Hắc Long đang chạy ở phía trước đột nhiên gầm lên một tiếng: “Tiểu tử thúi, ngươi còn không mau đuổi theo, lát nữa lạc đường thì đừng có trách ta!”



Nghe giọng điệu bất mãn của Hắc Long, Trần Vũ chỉ có thể tức giận trừng trừng mắt nhìn nó một hồi, sau đó đem theo Ái Lệ Na chạy đuổi theo phía sau.



Một người, một rồng, một tinh linh lại tiếp tục hướng về phía trước đi tới. Lần này bởi vì Bạch Tượng bị trọng thương, bầy hồn thú cũng đã tản đi, cho nên hành trình của bọn họ trở nên thong thả hơn trước rất nhiều. Đi chừng hơn nửa canh giờ, Trần Vũ liền nhìn thấy một mảnh xương trắng xuất hiện phía trước mặt mình, khắp nơi đều tử khí bốc lên, tản ra một cỗ mùi hôi rất khó chịu.



“Cẩn thận, nín thở! Tử khí ở đây rất lợi hại, hai người các ngươi chớ có để nó nhập vào trong người, nếu không lúc đó ta cũng không có giúp được gì cho các ngươi đâu!” Hắc Long dẫn đầu đi trước, tốt bụng hướng về phía hai người nhắc nhở, nhưng giọng điệu của nó vẫn là rất khó ưa, chẳng giống một tên người tốt một chút nào.



Hai người Trần Vũ cũng không thèm để ý đến nó, đều tự mình phong bế lại khí quản, đem tử khí chung quanh ép ra ngoài. Chỉ có điều, khi ba người vừa đặt chân vào trong khu vực mộ địa này, tiếng rống quan thuộc của Bạch Tượng lại lần nữa vang lên.



“Con rồng đê tiện, ngươi lại dám xông lên lần nữa, đừng trách ta liều mạng với ngươi!”



Nghe âm thanh ngoài mạnh trong yếu của Bạch Tượng, Hắc Long tỏ ra rất là xem thường: “Xì, lão Bạch, ngươi đang dọa ta đó sao? Ngươi có bản lĩnh thì cứ chui ra đây, bản Long nhất định sẽ dùng một trảo đập chết ngươi!”



Hắc Long ngoài miệng tuy rằng nói là như vậy, nhưng ánh mắt của nó không ngừng đảo ra xung quanh, nó cũng không muốn trong lúc bất ngờ bị địch nhân tập kích. Dù sao trận chiến vừa rồi cũng để nó bị thương không nhẹ.



“Hắc Long, ngươi chớ có quá đáng như vậy! Nơi này là địa bàn của ta, nếu ngươi mà còn dám xông lên thêm một bước nữa, ta sẽ liều mạng với ngươi!” Tiếng rống của Bạch Tượng càng lúc càng to.



Mà lúc này hai đầu Ma Lang cũng đã chạy về bên cạnh nó, ánh mắt đỏ kè như ma trơi của bọn chúng không ngừng hướng về phía bên ngoài dò xét, trong miệng thì phát ra âm thanh “gào gừ”.



“Chậc chậc chậc, lão Bạch, ngươi làm voi làm đến đáng thương a! Vừa rồi không phải thuộc hạ của ngươi nhiều lắm hay sao? Bây giờ làm sao lại ít đến đáng thương như vậy?” Hắc Long chỉ thấy hai đầu Ma Lang xuất hiện ở chỗ này, trong miệng không khỏi phun ra vài câu trào phún.



“Gào gừ!”



“Gào gừ!”



Nhưng ai mà biết được, nó vừa nói ra mấy lời này, xung quanh bốn phương tám hướng liền liên tục hiện ra những cặp mắt đỏ như máu. Đây là đám hồn thú lúc trước đi theo Bạch Tượng, không biết từ lúc nào chúng đã tụ tập lại chung quanh một chỗ.



Trần Vũ đưa mắt khẽ liếc sang nó một cái, mà Ái Lệ Na cũng chăm chú nhìn ra bốn phía xung quanh. Hắc Long như cảm nhận được ánh mắt của Trần Vũ nhìn về phía mình, nó không khỏi thẹn quá hóa giận, rống lên một tiếng: “Lão Bạch, ngươi có gan thì ra đây đơn đả độc đấu với bản Long! Bản Long mà không đập chết ngươi, bản Long thề không làm người!”




“Con rồng đê tiện, ngươi căn bản không phải là người!” Bạch Tượng tức giận gào lên.



Nhưng Hắc Long mặt không đỏ, tim không đập loạn, vẫn bình tĩnh nói: “Bản Long đương nhiên không phải là người rồi, bản Long chỉ lấy ví dụ như vậy thôi, ngươi có bản lĩnh thì đừng có núp núp ló ló nữa, mau ra đấy đấu tay đôi với bản Long! Bản Long nhất định là trảo chết ngươi!”



Mặc dù vừa rồi Hắc Long và Bạch Tượng vẫn đang nói chuyện với nhau, nhưng không biết là đầu Bạch Tượng kia ẩn nấp ở chỗ nào, mà Hắc Long đã đảo mắt ra xung quanh mấy lần cũng không tìm thấy nó. Bên trong mảnh xương trắng này, bởi vì có tử khí xuất hiện, cho nên cũng hiện lên sương trắng, không ai có thể trông thấy được hoàn cảnh chung quanh hơn trăm bước chân.



“Con rồng đê tiện, ngươi nghĩ bản Vương sẽ dễ dàng bị mắc lừa như vậy sao? Nếu như ngươi có bản lĩnh thì vào trong này tìm kiếm bản Vương thử xem!” Bạch Tượng lúc này cũng giở tất xấu, bắt đầu hướng về phía Hắc Long khiêu khích.



“Mẹ nó, lão Bạch, đây là phong cách của ta có được hay không? Ngươi làm sao lại học lấy phong cách của ta? Chẳng lẽ ngươi không biết làm như vậy là rất vô sỉ hay sao?” Hắc Long tức giận lớn tiếng mắng.



“Vô sỉ, hừ, con rồng thối, ngươi nghĩ trên đời này ai cũng vô sỉ được như ngươi hay sao?” Bạch Tượng cũng tức giận hô lên.



“…”



Trần Vũ lúc này mặt đều đen lại, mà Ái Lệ Na cũng được một phen mở rộng kiến thức. Trong lòng nàng đang âm thầm tự hỏi: “Đây là đấu pháp của cường giả hay sao?”




“Ghê tởm, bản Long không muốn nói chuyện nhiều với ngươi nữa, bản Long sẽ xông vào đây!” Hắc Long một mặt tức giận, hùng hổ mà xông thẳng vào trong mảnh sương mù màu trắng.



Đồng thời lúc này trong đầu của Trần Vũ cũng đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của nó: “Tiểu tử, ta đi ra cầm chân con voi ngu ngốc kia, ngươi tranh thủ thời gian mà đem Cổ Hồn Hoa thu thập nhanh đi! Nó ở gần chỗ của hai đầu Ma Lang ngu xuẩn phía bên kia!”



Trần Vũ nghe xong truyền âm của Hắc Long không khỏi ngơ ngác mà nhìn ra xung quanh. Lúc này ở cách vị trí chính giữa của hai đầu Ma Lang, có một nhánh hoa kỳ lạ mọc ra từ trên một bộ xương trắng. Nhánh hoa này nếu như nhìn từ xa nhìn tới, không nhìn kỹ thì cũng không phân biệt ra được nó là một cây thực vật. Thậm chí hình tượng của nó cũng tương đối giống với một khúc xương khô, ngoài một cỗ mùi hương đặc thù tản mát ra ngoài, kèm theo màu sắc hồng phấn rực rỡ từ trên cánh hoa tỏa ra, thật sự là không ai có thể nghĩ tới nó chính là Cổ Hồn Hoa.



Nhưng mà lúc này bên trong sương mù lại phát ra tiếng rống giận của Bạch Tượng: “Ghê tởm, con rồng đê tiện, ngươi vậy mà dám đánh lén ta!”



“Khặc khặc khặc, bản Long đã nói rồi, một con voi ngu ngốc như ngươi làm sao có thể là đối thủ của bản Long!” Bên trong cũng truyền ra âm thanh vô cùng đắc ý của Hắc Long.



“Ầm!”



“Ầm!”



Trần Vũ biết rằng lúc này là cơ hội tốt để mà xông lên thu thập Cổ Hồn Hoa. Thế nhưng hiện tại Diệt Hồn Tiễn của hắn cũng chỉ có thể bắn ra được hai phát nữa, tỷ lệ đánh bại hai đầu Ma Lang kia thật sự là quá thấp.



Giống như là tâm linh liên thông, Ái Lệ Na lúc này đột nhiên lại hô lên: “Vũ, để ta yểm hộ phía sau, ngươi nhanh chóng xông lên ngắt lấy bông hoa kia đi!”



Mặc dù nàng cũng không biết tại sao Trần Vũ lại nhất quyết muốn thu thập Cổ Hồn Hoa cho bằng được. Nhưng trên đường đi đến đây, Trần Vũ đã từng nhắc đế chuyện này. Với lại hiện tại Cổ Hồn Hoa đang đến lúc nở rộ, ánh sáng của nó phát ra thật sự là rất bắt mắt.. Nàng chỉ hô lên một tiếng, liền xông xao đi lên dẫn đầu. Mà Trần Vũ lúc này cũng lấy lại tinh thần gào rống xông lên.



“Các ngươi mau tránh ra, nếu không thì đừng có trách ta không khách khí!” Trần Vũ cũng không biết là hai đầu Ma Lang kia có hiểu được tiếng người hay không, nhưng hắn vẫn muốn dùng khí thế bức lui bọn chúng một phen.



“Khốn nạn, Hắc Long, con rồng đê tiện nha ngươi vậy mà dám đánh lấy chủ ý Cổ Hồn Hoa của bản Vương, thật sự là đáng giận! Hôm nay bản Vương muốn liều mạng với ngươi!” Sau khi thân ảnh của Trần Vũ vừa lao tới phạm vi sinh trưởng của Cổ Hồn Hoa, bên trong sương mù liền phát ra tiếng thống hận của Bạch Tượng.



“Rống!”



Mà lúc này hai đầu Ma Lang cũng tức giận gầm lên một tiếng, đám hồn thú xung quanh đã rục rịch muốn xông lên.



“Diệt Hồn Tiễn!”



Ngay tại thời khắc này, thân ảnh của Trần Vũ rốt cuộc cũng lao lên phía trước. Một mũi cung tên từ trong tay của hắn bắn ra ngoài.