Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 4: Đại Chiến Sói Xám




Con sói xám chậm rãi bước tới, nhe ra hàm răng đầy gai nhọn của nó, chăm chú nhìn về phía con thỏ trắng với ánh mắt đầy hăm dọa. Mặc dù nhìn con sói xám lúc này trông rất hung tợn, nhưng Trần Vũ có cảm giác như nó đang sợ hãi một thứ gì đó trên người của con thỏ trắng, mà không dám đến gần. Chỉ tội nghiệp cho Trần Vũ, hắn lúc này đang đứng bên cạnh một con thỏ trắng lớn hơn hắn gấp mấy lần, trên người chạy đầy lôi điện, bất cứ lúc nào cũng có thể sơ ý bị nó giật cho một cái tê rần. Mà phía đối diện là một con sói xám vô cùng dữ tợn, chỉ cần hắn dám rời khỏi vị trí của con thỏ trăng vài thước, chắc chắn sẽ bị con sói xám lao tới, xé ra không còn một mảnh. Nhưng Trần Vũ nào có biết rằng, trong mắt của con sói xám kia, hắn chẳng qua chỉ là một món khai vị, không chút hấp dẫn nào, chỉ có huyết nhục của con thỏ trắng mới là thứ mà nó yêu thích nhất.



Hai cái tai lớn của con thỏ trắng bắt đầu vểnh lên, trong đôi mắt to tròn của nó hiện lên một tia hoang mang. Nó không hiểu làm sao, trong lúc mình đang chạy trốn trối chết, lại bị một thứ lực lượng vô hình nào đó đem nó kéo lại chỗ này. Nếu không, lúc nãy nó đã chạy đi thật xa, không thể bị thứ sinh vật kinh tởm kia đuổi tới rồi.



“Nha, nơi này làm sao lại có đánh nhau?”



Đang trong lúc giương cung bạc kiếm như thế này, bỗng nhiên từ phía bên trong rừng cây vang lên âm thanh của một cô gái trẻ. Ngay sau đó là một tiếng trách mắng đầy thô lỗ của một gã nam nhân: “Tiểu Phương, ngươi chạy đi đâu vậy? Nơi này có hơi thở của ma thú rất mạnh, ngươi đừng có chạy lung tung được không?”



“Hừ, sợ gì chứ? Đại ca đừng có nhát gan như vậy?”



Giọng nói thiếu nữ vang lên một lúc, liền ngưng lại. Mà tiếng bước chân của hai người kia cũng dừng lại. Trần Vũ dùng ánh mắt quái lạ nhìn một nam một nữ trước mặt.



Hai người trước mặt này nhìn dáng vẻ còn tương đối trẻ tuổi, thiếu nữ chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, trên thân là một bộ giáp da ngắn tay bó sát người, che không hết phần bụng, để lộ ra một chút da thịt màu cổ đồng, trông vô cùng rắn rỏi. Dưới thắt lưng của nàng là một cái váy da màu nâu đỏ chỉ kéo dài tới đầu gối, hai trái bắp chân thì được buộc chặt bằng một lớp da thú có màu sắc tương tự, kết hợp với một đôi dép lào bằng da màu nâu, nhìn càng thêm có mấy phần dã tính. Đặc biệt là trên hai tay của cô gái này còn mang theo hai thanh đoản kiếm có hình thù rất quái dị, phần tay cầm được đặt ngang với bàn tay, mà lưỡi dao thì cong vòng như hình trăng lưỡi liềm. Loại vũ khí kỳ lạ này Trần Vũ chưa từng thấy qua ở ngoài đời thật bao giờ, chắc có lẽ nó chỉ xuất hiện trên người mấy nhân vật trong game mà thôi.



Trần Vũ lại đưa mắt nhìn sang gã thanh niên đứng bên cạnh cô gái nhỏ. Gã này là một kẻ thô kệch, có thân hình to lớn như một tay đô vật người Mỹ, chí ít người này cũng phải cao trên hai mét, toàn thân đều là cơ bắp cuồn cuồn. Mà trên người của gã lại để trần trùng trục, chỉ quấn mỗi một tấm da thú quanh hông, che đi thứ xấu hổ của nam nhân. Trên vai gã lúc này vẫn còn đang vác một cây rìu lớn có bản rộng tầm hai thước, cán dài khoảng chừng sáu thước, to cỡ bắp tay của người lớn.



Chỉ có điều, vẻ mặt của hai người hiện tại lại trở nên vô cùng đặc sắc. Gã nam nhân to lớn thì không ngừng nuốt lấy cuốn họng, bước chân vô ý thức lùi lại phía sau năm, sáu bước. Mà thiếu nữ trước mặt lại nhô ra đầu lưỡi, liếm liếm lấy khóe môi, ánh mắt lộ ra một tia hưng phấn khó hiểu.



“Grừ!” Cảm nhận được khí tức của hai kẻ mới tới, trong miệng của con sói xám phát ra âm thanh cảnh cáo.




Mà lúc này bước chân của thiếu nữ lại hướng về phía con sói xám đi tới, dường như chẳng thèm để ý tới lời cảnh cáo của nó một chút nào.



“Ai, ui ui, ngươi làm gì vậy? Đừng có qua đó, nguy hiểm lắm đấy!” Trần Vũ nhìn thấy một màn như vậy, liền tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.



Thế nhưng đáp lại hắn là một ánh mắt tràn đầy vẻ xem thường, bước chân của thiếu nữ kia không hề dừng lại một chút nào, thậm chí nàng còn cố ý tiến nhanh hơn về phía trước, hai lưỡi dao trên tay của nàng cũng bắt đầu hiện lên hàn quang.



“Này, Tiểu Phương, ngươi chạy qua đó làm gì a? Đây là cao giai ma thú đấy, ngươi muốn chết hay gì hả?” Gã thanh niên to lớn tới lúc này mới kịp thời phản ứng, sốt sắng hô lên.




“Grừ!” Mà con sói xám dường như cũng bị chọc cho tức giận, mặc dù thực lực của hai nhân loại này nó không thèm để vào trong mắt, thế nhưng sâu thẳm trong linh hồn của nó cũng hiện lên một tia cảnh báo mơ hồ. Nó không biết tia cảnh báo đó là đến từ đâu, nhưng bản năng của ma thú nhắc nhở cho nó biết rằng, nơi này có một thứ gì đó có thể uy hiếp được nó.



Ánh dao lóe lên, hai thanh vũ khí trên tay của cô gái nhỏ loáng lên hai tia hàn quang, hướng thẳng về phía cổ của con sói xám mà chém tới. Động tác của cô gái nhỏ này cực kỳ nhanh chóng và dứt khoát, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu nào.



Lúc này con sói xám đã thật sự bị chọc tức, nó gầm lên một tiếng, rồi phóng mình nhảy lên một cái, tránh đi đòn công kích vừa rồi. Nhưng động tác của cô gái nhỏ này lại chẳng hề dừng lại, lưỡi dao trên tay của nàng đột nhiên chuyển hướng, nhắm thẳng vào vùng bụng của con sói xám mà rạch phá. Lúc này nhìn kỹ mới thấy, hai đầu lưỡi dao của cô gái nhỏ này đều vô cùng sắc bén, mặc dù động tác của con sói xám đã cực kỳ linh hoạt, nhưng nó vẫn bị chém trúng một nhát.



Một đám lông sói bị chém bay xuống đất, trên lớp da của nó vẫn còn hằn lên một vết chém sâu đến nửa phân, lộ ra một ít mỡ trắng. May mà nó da dày thịt béo, cho nên chỉ bị một chút vết thương nhẹ, nếu như vừa rồi động tác của nó chậm thêm một chút, có lẽ bản thân nó đã thật sự bị cô gái nhỏ này mổ bụng ra rồi.



“Grừ!”




Con sói xám cảm thấy vô cùng sỉ nhục, bản thân nó là một cao giai ma thú, mà cô gái nhỏ này chỉ vừa đạt tới trung giai đỉnh phong mà thôi. Giữa nhân loại với ma thú, chênh lệch đẳng cấp vô cùng nghiêm trọng, đừng nói là thực lực của ma thú cao hơn nhân loại, cho dù là đồng cấp, ma thú cũng có thể dễ dàng giết chết một tên tu sĩ nhân loại, như là giết một con gà vậy.



Thế nhưng, cô gái nhỏ ở trước mặt này, lại thể hiện ra một thứ sức mạnh hoàn toàn ngoài sự dự đoán của nó. Động tác của nàng vừa nhanh, lại vừa tinh chuẩn. Mà đặc biệt nhất chính là hai thanh vũ khí trên tay của nàng, nó không những sắc bén, mà còn linh hoạt một cách kỳ dị. Cho dù là tốc độ di chuyển và phản ứng của con sói xám đã đạt đến đỉnh cao của đẳng cấp, thế nhưng nó vẫn không thể nào tránh thoát được lưỡi dao kia liếm tới thân thể của nó.



“Hừ, vẫn là quá chậm, chỉ một chút xíu nữa là ta có thể làm thịt con sói này rồi!” Cô gái nhỏ vươn ra đầu lưỡi, liếm liếm lấy khóe môi, bất mãn nói.



Trần Vũ đứng ở một bên cũng trợn mắt há mồm, theo như biểu thị trên hệ thống, thì cô gái này chỉ là một Ma Kiếm Sĩ trung cấp đỉnh phong, mà con sói xám kia lại là cấp 23, tức là đã đạt đến cao giai sơ kỳ, sắp chạm đến đẳng cấp cao giai trung kỳ rồi. Vậy mà cô gái nhỏ này còn có thể đánh cho nó bị thương, thử hỏi ông trời còn có thiên lý hay không?



Con thỏ trắng lúc này cũng thu lại hình thể, biến trở về hình dạng nhỏ nhắn đáng yêu lúc trước, ánh mắt của nó đang không ngừng đảo qua đảo lại giữa vị trí của cô gái nhỏ đang chiến đấu kia và vị trí của Trần Vũ đang đứng. Không biết là trong suy nghĩ của nó đang suy nghĩ vấn đề gì, mà trông có vẻ rất nghi hoặc. Nếu như Trần Vũ mà nhìn thấy biểu hiện của nó lúc này, không biết là hắn có bị dọa cho sợ chết khiếp hay không?



“Tiểu Phương, ngươi có cần đại ca qua giúp một tay hay không?” Lúc này, gã thanh niên thô kệch đang đứng một bên lượt trận, cũng bắt đầu có chút nóng nảy mà lên tiếng.



“Không cần!” Cô gái nhỏ dứt khoát đáp lại một tiếng, sau đó liền phóng người, tiếp tục lao tới chiến đấu với con sói xám.



Thân hình nhỏ nhắn của nàng nhấp nhoáng xung quanh thân thể to lớn của con sói xám, ánh dao liên tục hiện ra. Trong tiếng gầm gừ của con sói xám, từng đạo hàn quang như là lưu tinh, không một chút thương tình nào, liên tục chém xuống. Trải qua một hồi lâu như vậy, rốt cuộc trên người của con sói xám cũng xuất hiện một vài vết máu, mùi máu tươi tanh nồng làm cho không khí buổi tối càng thêm trở nên âm lãnh hơn rất nhiều.