Hệ Thống Sủng Phi

Chương 69: Chương 69




Chỉ ngang qua một nghìn điểm mị lực… Một nghìn điểm cũng tốt lắm rồi, tuy không giật mình như mười vạn điểm nhưng ít nhất có thể thêm đầy điểm hiện thời. Thực hiển nhiên, kim đồng hồ chỉ đi ngang qua.



Một vạn điểm mị lực… Yến An Quân ngừng thở, có khi nào?



Thực hiển nhiên kim đồng hồ sẽ không dừng lại ở đây, vì thế đến mười vạn điểm mị lực! Kim đồng hồ chậm rãi chuyển động, Yến An Quân nhìn màn hình không chớp mắt, tốc độ kim đồng hồ chuyển động ngày càng chậm, từng chút một lướt qua ô mười vạn điểm mị lực, quay sang ô bên cạnh…



Bên cạnh là ô trống…



Ô trống?! Không thể nào!!



Yến An Quân giương mắt nhìn giải thưởng lớn trôi qua, trong lòng hò hét, cơ hội tốt như vậy sao có thể dễ dàng bỏ qua! Hay là… kim đồng hồ này bị khống chế? Hiện giờ Yến An Quân chỉ có thể nghĩ vậy, bởi vì trước kia trang web “Khấu Khấu” cho rút thăm trúng thưởng nàng toàn rút được mấy thứ trang trí vớ vẩn, trước giờ chưa từng rút được giải thưởng lớn, bởi vì nó căn bản không muốn để mình rút được giải thưởng lớn!



“Hệ thống quân! Là ngươi làm đúng không?!”



[Thật sự… quá ngu ngốc, rõ ràng đây là quy luật riêng của đĩa quay, liên quan gì đến bản hệ thống! [Ngoáy mũi]]



Yến An Quân cố gắng bình tĩnh lại, nếu hệ thống quân nói không liên quan thì nhất định là vấn đề vận may. Lẽ nào gần đây cuộc sống của nàng mọi chuyện quá hài lòng nên ông trời không vừa mắt?



Kim đồng hồ từng chút từng chút hoạt động trên đĩa quay, chậm rãi lướt qua ba phần tư, sau đó thoáng dừng rồi lại tiếp tục chuyển động. Yến An Quân đã không còn mong ước gì với cái đĩa quay nữa… Nàng chỉ hy vọng nó nhanh chóng chấm dứt để nàng tìm một chỗ tự liếm vết thương.



Thứ như vận may quả là cần dựa vào nhân phẩm.



Kim đồng hồ đi qua chỗ chống, hơi lung lay ở chỗ một điểm mị lực. Yến An Quân xị mặt, quên đi, một điểm mị lực thì một điểm mị lực, méo mó có còn hơn không. Trải qua cơn kích thích “chỗ trống”, tư tưởng của Yến An Quân đã ở trạng thái “chấp nhận số phận”.



Yến An Quân nhắm mắt lại, chờ tiếng hệ thống thông báo.



[Tinh! Chúc mừng người chơi quay trúng một trăm điểm mị lực, mời người chơi chơi tiếp thưởng tiếp, lên tầm cao mới ! Đánh giá hữu nghị: tài nhé ~]



Một trăm điểm mị lực…



Yến An Quân kinh ngạc mở mắt ra, nàng không nghe nhầm đấy chứ? Trên màn hình trước mặt, cái đĩa quay to đùng đã hoàn toàn dừng lại, mà kim đồng hồ thì chỉ thẳng về ô một trăm điểm mị lực!



Cùng lúc đó, tư liệu lại hiện ra.





Tư liệu:



Một, hoa nhường nguyệt thẹn dưỡng thành thế nào:



Chưa đầy một nắm (thắt lưng): 60 [Mục tiêu cuối cùng: uốn thân không trở ngại]



Ngọc nhũ nõn nà (da): 100 [Mục tiêu cuối cùng: da như sữa bò]



Âm thanh của tự nhiên (giọng nói): 50 [Mục tiêu cuối cùng: quanh quẩn ba ngày, không dứt bên tai]




Phẩm quan quần phương (nhan sắc): 100 [Mục tiêu cuối cùng: sáng mù mắt cẩu Hoàng Đế]



Hai, tài nữ thường hiếm có:



Hành vân lưu thủy (cầm): 0%



Phá tẫn tàn cục (kỳ): 5%



Trâm hoa chữ nhỏ (thư): 100%



Hồn nhiên thiên thành (họa): 100%



Ps: —



Độ thân cận cùng mục tiêu: 100 [Đã hoàn thành mục tiêu cuối cùng: câu được con rồng vàng]



Điểm mị lực còn lại: 100 (có thể phân phối)



Phần thưởng đặc biệt của hệ thống: Hồi Hồn Đan (đã sử dụng), Thẻ Biết Trước (đã sử dụng), Thẻ Hiểu Rõ (đã sử dụng), Thẻ Thánh Mẫu (đã sử dụng), Thẻ Giữ Thai (đã sử dụng).



Tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ: 92% (một khi hệ thống đánh giá nhiệm vụ chưa hoàn thành, tắc xóa bỏ [rắc rắc])




Ánh mắt Yến An Quân lóe lên vui mừng.



Nếu ngay từ đầu biết mình sẽ quay trúng một trăm điểm mị lực có lẽ nàng sẽ tiếc ngẩn tiếc ngơ mười vạn điểm mị lực, nhưng trải qua cơn kích thích vừa rồi lại quay trúng một trăm điểm có thể nói là chuyện mừng ngoài ý muốn.



Vì thế Yến An Quân kích động thêm năm mươi điểm vào “Âm thanh của tự nhiên”.



[Tinh! Chúc mừng người chơi hoàn thành mục tiêu cuối cùng của âm thanh của tự nhiên (giọng nói): quanh quẩn ba ngày, không dứt bên tai]



Ba cái đã hoàn thành, Yến An Quân thêm bốn mươi điểm khác vào “Chưa đầy một nắm”.



[Tinh! Chúc mừng người chơi hoàn thành mục tiêu cuối cùng của chưa đầy một nắm (thắt lưng): uốn thân không trở ngại.]



[Tinh! Hoàn thành viên mãn “Hoa nhường nguyệt thẹn dưỡng thành thế nào” thưởng cho mười điểm mị lực.]



Hai cái này đều là thay đối tương đối ẩn dấu, sẽ không vì thêm quá nhiều điểm mà bị hoài nghi, vì vậy Yến An Quân thêm điểm hoàn toàn không bị áp lực.



“Chưa đầy một nắm” là độ mềm mại, hiện giờ trong bụng nàng đang có bánh bao, điểm ấy tự nhiên sẽ không bị phát hiện, còn “Âm thanh của tự nhiên” tuy thay đổi nhiều nhưng không phải người chuyên nghiệp tuyệt đối nghe không ra. Dù sao khi giọng nói đến một trình độ nhất định, có hoàn mỹ đến đâu chăng nữa cũng chỉ là mở rộng âm vực, về phần giọng nói thường ngày là không thể phân biệt được.



Thêm đầy toàn bộ bốn mục, còn được tặng mười điểm mị lực, hiện trong tay Yến An Quân còn hai mươi điểm mị lực. Thế nhưng, tuy thêm đầy điểm nhưng dù sao nhiệm vụ còn chưa hoàn thành.




Yến An Quân nhíu mày, có khi nào hai mươi điểm trong tay sẽ vô dụng hay không?



[Tinh! Chúc mừng thân ái đã hoàn thành hạng mục thứ nhất, khi điểm mị lực còn lại đạt đến “một trăm điểm”, hệ thống sẽ tự động thăng cấp, mở ra tầng thứ hai của Hệ thống sủng phi. Đánh giá hữu nghị: quà tốt dâng tặng, chỉ hệ thống quân, thật đáng trân trọng [gió thoảng qua…]]







Sau khi hạ triều, Thiệu Tuyên Đế lưu loát xoay người bỏ đi, An Đức Lễ chạy vài bước đuổi kịp. Cảnh sắc hoàng cung tuy đẹp cũng không đẹp bằng Dưỡng Tâm Điện, nay đã vào mùa đông mà Thiệu Tuyên Đế vẫn cảm thấy trong lồng ngực nóng hừng hực, đàn ông cấm dục hai tháng cấp thiết cần bàn tay nhỏ bé mát lạnh của Bảo Phi an ủi.



Có điều, hiển nhiên có một số người không hiểu chuyện vẫn tới đây “tình cờ gặp gỡ”.



Trên đường hạ triều về Dưỡng Tâm Điện, Thiệu Tuyên Đế không bất ngờ khi đụng phải Tĩnh Phi điềm đạm đáng yêu, ngập ngừng muốn nói. Có lẽ vì mất đi đứa con nên thân thể Tĩnh Phi nhìn có vẻ gầy yếu hơn hai tháng trước rất nhiều, cũng có lẽ đạo thánh chỉ lúc trước dọa nàng sợ nên tới tận hôm nay mới lấy lại sức sống, nhưng mà loại “biểu cảm” sinh động này chỉ khiến người ta nuốt không trôi.




Nàng mặc một bộ quần áo trắng, trong gió lạnh càng tăng cảm giác chọc người thương tiếc, An Đức Lễ nhăn mặt, ra hiệu bằng mắt cho cung nữ bên cạnh nàng, Tố Tân hiểu ý vội vàng tiến lên khoác áo choàng cho chủ tử nhà mình.



Đối với Tĩnh Phi, Thiệu Tuyên Đế đã không còn gì ngạc nhiên, hắn đã gặp nàng liên tiếp ba ngày, mà hôm nay không chỉ có mình Tĩnh Phi, ngay cả Cố Cẩm cũng tới. Cố Cẩm mặc một bộ váy màu xanh lam, thấy Thiệu Tuyên Đế nhìn qua vội vàng cúi đầu, ngược lại cái chút giống Yến An Quân khi e thẹn.



Thiệu Tuyến Đế nhìn nàng ta thật sâu một cái, thế mới phát hiện ngay cả kiểu cách y phục trên người nàng cũng… cũng cực kỳ giống Bảo Nhi.



Thiệu Tuyên Đế hừ lạnh một tiếng trong lòng, Bảo Nhi của hắn nào có chuyện bất cứ kẻ tầm thường nào cũng bắt chước được?



Tĩnh Phi vốn muốn dùng thân thể mảnh mai khiến Hoàng Thượng thương hại, đâu ngờ Hoàng Thượng chỉ nhìn nàng một cái đã bị Cố Cẩm phía sau thu hút sự chú ý, Tĩnh Phi giận đến toàn thân phát run, nàng thật vất vả mới kiếm được cơ hội, dựa vào cái gì để ả khác chen một chân?!



“Hoàng Thượng, thần thiếp vậy mà đã lâu không gặp Hoàng Thượng.” Tĩnh Phi cười tự giễu, bỗng thướt tha đi tới, “Tối hôm qua thần thiếp lại mơ thấy đứa bé kia, vì vậy hôm nay tới thả chút thức ăn cho cá, coi như làm việc thiện, Hoàng Thượng… tới Chương Lan Cung của thần thiếp ngồi một lát đi…”



Việc thiện? Lông mày Thiệu Tuyên Đế dựng lên, vẩy chút thức ăn cá là có thể bù lại những sinh mạng từng bị Tĩnh Phi hại chết à? Tĩnh Phi thậm chí không rộng lượng như Hoàng Hậu, chỉ cần phi tần trong cung có thai nàng ta nhất định sẽ ra tay. Nàng không giống Hoàng Hậu cùng Thục Phi, nàng cực kỳ cảnh giác với cả những phi tử địa vị thấp, vậy nên phi tử tầng thấp không ít người có thai nhưng chẳng mấy ai có khả năng sinh hài tử.



Thiệu Tuyên Đế xì cười một tiếng, lúc này Tĩnh Phi còn biết “lương thiện”.



“Trẫm chính vụ bận rộn, gần đây gió lớn, Tĩnh Phi tốt nhất đừng ra khỏi Chương Lan Cung, nếu không hứng gió lạnh bị bệnh, Thái Úy của trẫm chẳng phải sẽ lo lắng hay sao?” Không phải “trẫm” mà là “Thái Úy”, Thái Úy Lý Cầu là cha ruột của Tĩnh Phi, Tĩnh Phi bị bệnh Lý Cầu đương nhiên lo lắng. Lời này của Thiệu Tuyên Đế khiến người ta không bắt bẻ được nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy thoải mái, ngược lại như bị chặn họng, vào không được ra không xong.



“Tỳ thiếp cung tiễn Hoàng Thượng.” Cố Cẩm ngược lại ngoan ngoãn thi lễ, về phương diện nghe lời nàng học không ít từ Yến An Quân, có điều còn chưa học được sự tinh túy của Yến An Quân. Trước mặt cung phi khác Yến An Quân rất dịu ngoan, thật ra có đôi khi không phải luôn nghe lời, nhất là đối với Thiệu Tuyên Đế, trước nay Yến An Quân luôn quấn vào tận xương.



Tĩnh Phi lạnh lùng liếc nàng ta một cái, Cố Cẩm này cho rằng học Bảo Phi là có thể trở thành Bảo Phi sao? Hoàng Thượng không phải người mù, rõ ràng có một Bảo Phi rất tốt thì cần xem một quyển “sách lậu” làm gì?



Tĩnh Phi chạy nhanh hai bước rồi bỗng dừng lại, giọng nói có chút văng vẳng: “Hoàng Thượng, thần thiếp sẽ luôn chờ ngài.”



Thứ trong hoàng cung cần không phải loại phụ nữ biết đợi như nàng hay sao? Trước đây nàng quá bộc lộ bản thân, đôi khi lui một bước sẽ càng có phần thắng hơn tiến một bước.



Bóng lưng Thiệu Tuyên Đế hơi khựng lại, sau đó bước chân càng nhanh hơn.



Nghe xong những lời này, một giây hắn cũng không muốn ở lại thêm nữa!