Hệ Thống Sủng Phi

Chương 20: Chương 20




Vẻ mặt Thiệu Tuyên Đế rất tối tăm.



Theo lời Nhàn Phi, khi Tiên Đế còn ở trên đời, đương kim Thái Hậu ban đầu là Đoàn Quý Phi, vinh sủng không dứt. Khi đó, Tiên Đế quả thật muốn dâng cả thiên hạ đến trước mặt Đoàn Quý Phi, nếu không phải trước kia Đoàn Quý Phi bị người làm hại không thể sinh dục, sợ rằng ngôi vị Hoàng Đế Cao Thú này… căn bản không do Thiệu Tuyên Đế vốn là Thái Tử chính tông làm, mà là con trai của Đoàn Quý Phi!



Năm đó, trên thánh chỉ nói Thái Tử tốt đẹp ra sao, làm việc được lòng Hoàng Đế thế nào, vì vậy Tiên Đế truyền ngôi cho Thái Tử “nhân đức hiếu đễ”, nên Thái Tử phải kính Đoàn Quý Phi Đoàn thị làm Từ Phúc Hoàng Thái Hậu mới có thể vinh đăng bảo đại…



Còn trong tay Từ Phúc Thái Hậu nắm một thánh chỉ khác, nếu Thiệu Tuyên Đế không tôn Đoàn Quý Phi làm Thái Hậu, thánh chỉ trong tay Từ Phúc Thái Hậu sẽ truyền ra ngoài. Đây đơn giản là phương pháp mà Tiên Đế vắt óc suy nghĩ, không để Đoàn Quý Phi mình yêu thương chịu ấm ức.



Về phần trên đó viết gì, không cần nói cũng biết.



Vì vậy nay Thiệu Tuyên Đế đã làm Hoàng Đế, bị ý chỉ của Tiên Đế cản trở, phải tôn kính Từ Phúc Thái Hậu ba phần, dù vị Đoàn Quý Phi trước kia, Từ Phúc Thái Hậu hiện nay này không phải mẹ đẻ hắn.



“Lá gan của ngươi vậy mà không nhỏ.” Thiệu Tuyên Đế hừ lạnh một tiếng. Thân là đế vương còn bị quản chế, đúng là buồn cười, loại chuyện này đặt trên đầu ai hẳn đều không muốn người ta nhắc đến.



“Thần thiếp chỉ ăn ngay nói thật thôi.” Nhàn Phi ôm đàn, bước xuống thềm đá, thản nhiên nói: “Thần thiếp mệt mỏi. Nếu Hoàng Thượng không có chuyện gì, thần thiếp xin hồi cung trước.”



Thái độ thản nhiên kia hoàn toàn chọc giận Thiệu Tuyên Đế, hắn hít sâu một hơi: “An Đức Lễ!”



“Có! Có nô tài!” An công công nép một bên vội vàng tiến hành một vòng “diểm danh” mới.



“Trẫm muốn tới Tú Ngọc Cung, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?”



“Vâng, vâng, nô tài hiểu, Hoàng Thượng rời khỏi Chiêu Dương Cung liền quay về Dưỡng Tâm Điện xử lý chính vụ.” An Đức Lễ bịa chuyện không đỏ mặt.



Thiệu Tuyên Đế nghe vậy hài lòng gật đầu, lúc này mới nhanh chóng chuyển một hướng khác.



Nhàn Phi lãnh đạm, nhưng Tú Ngọc Cung còn một tiểu yêu tinh nhiệt tình như lửa. Trong lòng tức giận, Thiệu Tuyên Đế sải bước nhanh hơn, vẫn là Yến Quý Nhân tương đối hợp khẩu vị của trẫm.







[Tinh! Độ thiện cảm của nhân vật mục tiêu tăng 3 điểm, độ thân cận cùng nhân vật mục tiêu sửa thành 32, thưởng 3 điểm mị lực. Đánh giá hữu nghị: [chảy nước miếng] thuộc tính thu hút của nhân vật Mary Sue tăng trưởng toàn diện cho người chơi đấy nhá, chọc ngoáy một câu – tự sướng gì đấy quả là cảnh giới cao nhất của đế vương ~]



Yến An Quân ngồi trước bàn, tay cầm bút lông run lên, bản tư liệu trước mặt phát ra cái mới.



Tư liệu:



Một, hoa nhường nguyệt thẹn dưỡng thành thế nào:




Chưa đầy một nắm (thắt lưng): 33 [Mục tiêu cuối cùng: uốn thân không trở ngại]



Ngọc nhũ nõn nà (da): 79 [Mục tiêu cuối cùng: da như sữa bò]



Âm thanh của tự nhiên (giọng nói): 44 [Mục tiêu cuối cùng: quanh quẩn ba ngày, không dứt bên tai]



Phẩm quan quần phương (nhan sắc): 85 [Mục tiêu cuối cùng: sáng mù mắt cẩu Hoàng Đế]



Hai, tài nữ thường hiếm có:



Hành vân lưu thủy (cầm): 0%



Phá tẫn tàn cục (kỳ): 5%



Trâm hoa chữ nhỏ (thư): 20%



Hồn nhiên thiên thành (họa): 2%




ps: ——



Độ thân cận cùng mục tiêu: 32 (tương lai có tỷ lệ nhất định vừa nhìn đã ghét, thân ái, chú ý nha [bó tay]) [Mục tiêu cuối cùng: câu được con rồng vàng]



Điểm mị lực còn lại: 3 (có thể phân phối)



Phần thưởng đặc biệt của hệ thống: Hồi Hồn Đan, Thẻ Biết Trước, Thẻ Hiểu Rõ.



Tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ: 28% (một khi hệ thống đánh giá nhiệm vụ chưa hoàn thành, tắc xóa bỏ [rắc rắc])



Được rồi, Yến An Quân thản nhiên tiếp nhận giá trị thiện cảm từ trên trời rơi xuống, cảm nhận lợi ích cực lớn mà thuộc tính Mary Sue mang đến cho mình cả về thể xác lẫn tinh thần, sau đó thản nhiên nâng bút… tiếp tục luyện chữ bút bông.



Nói đến viết chữ bằng bút lông, không thể không nói đến phần thứ hai của hệ thống, cầm kỳ thư họa trong đó cần độ thuần thục, Yến An Quân liếc mắt nhìn một cái, trong bốn thứ chỉ có thư pháp là độ thông thạo cao nhất, vì vậy nàng chọn luyện viết chữ bút lông trước tiên.



Muốn làm sủng phi, không có nhất nghệ tinh sao được?



Yến An Quân tiếp tục tỉ mỉ cầm bút lông viết chữ, có điều chữ xiêu xiêu vẹo vẹo không dễ nhìn. Lộc Nhi vừa đứng bên mài mực vừa xem, nàng không biết mấy chữ, cảm thấy chủ tử nhà mình viết chữ như người khác vẽ tranh… tuy nàng nhìn thế nào cũng không ra tranh này rốt cuộc vẽ cái gì.




“Chủ tử, cơm nước nguội rồi, chúng ta có cần hâm nóng nữa không?” Lộc Nhi nhìn một lúc không còn hứng trí gì nữa, mắt liếc đến cơm nước đã nguội trên bàn, trong lòng lại có chút chua xót: “Chủ tử, lúc này Hoàng Thượng hẳn đã tới cung khác, ngài cần gì chờ như thế.”



“Ta biết mà, vừa rồi gặp Hoàng Thượng đã biết người đi cung khác, nhưng chuyện này liên quan gì đến cơm nước ta chuẩn bị?”



“Nếu chủ tử biết Hoàng Thượng sẽ không tới, vậy… vậy…”



“Mẫu thân của ta từng nói, thân là một thê tử, chuyện hạnh phúc nhất là để trượng phu của mình được ăn bữa cơm nóng hổi, bất kể chàng về muộn thế nào.”



Yến An Quân đưa lưng về phía cửa, nhìn vẻ mặt Lộc Nhi từ cảm động biến thành sợ hãi.



Nàng xoay người, quả nhiên thấy hai người ngoài cửa, An công công đang duy trì trạng thái một chân bước vào, vẻ mặt kinh ngạc hiển nhiên bị lời nói của Yến An Quân làm giật mình. Mà người còn lại… đôi giày đen đính ngọc dừng ngoài cửa, chỉ dùng một đôi mắt đen kịt nhìn nàng.



Nụ cười trên mặt Yến An Quân thiếu chút nữa không giữ được, nàng vội vã khom người: “Tỳ thiếp bái kiến Hoàng Thượng.”



“Ái phi mau đứng lên.” Chưa chờ nàng hoàn toàn quỳ xuống, một đôi tay đã nhấc nàng lên ôm vào lòng, Yến An Quân thầm run lên, Hoàng Thượng không nhớ nhầm vị phần đấy chứ, xưng hô “ái phi” này Quý Nhân như nàng dùng sao nổi?



“Hôm nay trùng hợp được rảnh rỗi, trẫm đặc biệt đến thăm ái phi.” Thiệu Tuyên Đế hiển nhiên có chút không bình thường, hắn mờ ám hỏi bên tai Yến An Quân: “Vừa rồi nàng đang làm gì?”



“… Luyện chữ.”



“Vậy trẫm giúp nàng luyện chữ, được không?”



“… Tỳ thiếp không dám.” Yến An Quân hoảng hồn, chữ nàng… rất không thể gặp người nha.



“Nhưng trước khi luyện chữ…” Thiệu Tuyên Đế lại chuyển đê tài, nói với Lộc Nhi: “Ngươi đi hâm nóng thức ăn chủ tử ngươi làm, trẫm muốn dùng bữa ở đây.”



An Đức Lễ mấp máy môi, hắn muốn nói, không phải Hoàng Thượng ngài vừa ăn ở Chiêu Dương Cung xong à?



“A, vâng, nô tỳ đi ngay.”



Lộc Nhi luống cuống tay chân thu dọn cơm nước trên bàn, mấy cung nữ vừa phân đến trong viện bị Yến An Quân đuổi đi nghỉ ngơi, trong phòng chỉ có mình Lộc Nhi, động tác không nhanh được. Thấy thế, An công công cắm phất trần vào thắt lưng, cũng bắt đầu thu cơm nước.



Ngược lại với Chiêu Dương Cung lạnh lẽo, lúc này trắc điện Tú Ngọc Cung vô cùng náo nhiệt.