Động tác tay của Huyên Huyên ,nhẹ nhàng ấn xuống đầu Thẩm Minh, vừa đủ lực đạo. Hơi híp mắt lại nhìn động tác của Thẩm Minh, cô nhẹ nhàng nói.
" Anh rễ! Còn đau chỗ nào nữa không? Anh nên nghỉ ngơi thật nhiều, đừng chỉ nghĩ tới công việc thôi.
Thẩm Minh nuốt nước bọt xuống, nghe thấy âm thanh của Huyên Huyên hắn như bị thôi miên, tay hắn cầm chặt lấy bàn tay của Huyên Huyên.
Trong lòng Thẩm Minh mừng rỡ. Khi cầm tay em dâu, hắn cảm giác được vật dưới thân ngạnh lên một ít. Trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ....
" Rất có khả năng ,hắn hứng thú với em dâu... Nghe thật phi lý , nhưng lại rất thuyết phục.
Thẩm Minh mừng rỡ tới mức, thiếu chút nữa rơi lệ. Chỉ mới nắm tay đã làm hắn hưng phấn tới tột độ , sợ không kiềm hãm được mà đè em dâu ra.
" Anh Rễ? Anh sao vậy...? Em làm anh đau phải không ?
Đột nhiên bị nắm tay Huyên Huyên có chút giật mình. Có phải do cô quá nôn nóng, nên khiến nam chủ tức giận hay không?
" Không đau, không có việc gì em tiếp tục đi :" Hắn hồi thần lại,buông bàn tay Huyên Huyên ra .
Bàn tay lại lén lút, một lần nữa cho tay vào trong quần. Thẩm Minh nhắm mắt hồi thần, chỉ cần tưởng tượng bộ dáng câu dẫn người kia của em dâu.
Hạ bộ hắn lại có dấu hiệu hơi ngạnh lên, hắn còn cảm nhận được đỉnh quy đầu tiết ra chất dịch, ướt cả quần trong.
Một lúc lâu sau, Huyên Huyên rừng động tác lại. Hai tay cẩn thận bưng chén canh tới, đẩy sang cho Thẩm Minh.
" Anh rễ dùng canh đi , em có cho thêm dược liệu bớt đi chứng đau đầu mất ngủ.
Vừa nói Huyên Huyên vừa thổi canh cho bớt nóng. Ánh mắt như thúc dục hắn uống canh đi.
Thẩm Minh như bị sai khiến, hắn không nghi hoặc gì một hơi uống cạn chén canh. Đôi mắt Thẩm Minh không ngừng , liếc nhìn cặp đùi trắng nõn của cô.
" Cảm Ơn em dâu ! Hiểu chuyện lại chuyên tâm lo lắng cái nhà này. Vậy mà Bạch Dụ lại không biết quý trọng.
Thẩm Minh tỏ vẻ thương tiếc em dâu, miệng thì nói rất hay. Nhưng mắt nhìn như muốn lột trần Huyên Huyên ra.
Huyên Huyên hơi thở mạnh một hơi. Nghe những lời này của nam chủ, cô nhìn lại chính bản thân mình, chẳng có điểm nào là hiền huệ, hiểu chuyện.
Bổn cô nương nhẫn nhịn diễn , để cho hắn ngoan ngoãn ăn hết 7 ngày dược. Lúc đấy chỉ còn nghĩa vụ vắt cạn hắn ra.
Mắt thấy canh đã uống hết, cô định cầm bắt không xoay người ra ngoài. Bỗng nhiên cánh tay vị giữ chặt lại, Thẩm Minh vội vã ngăn cản.
" Em dâu ở lại, nói chuyện cùng anh. Dù sao Bạch Dụ nó cũng không có trở về.....
Huyên Huyên thoáng lóe lên một tia kinh ngạc, cô mắng trong đầu. " Đúng là cáo già mà "
Lại liếc mắt nhìn Thầm Minh, sắc mặt hắn có chút không được tự nhiên. Thật ra hắn đang cố chịu đựng.
Vì không thể phát tiết, lại không thể tìm của lạ bên ngoài. Để họ biết được một CEO như hắn mà bị bất lực, thì mặt mũi biết dấu ở đâu.
Càng không thể phát sinh mối quan hệ loạn luân với em dâu. Cánh tốt nhất là tâm sự cùng em dâu, mong sao hạ thân sẽ tốt thêm chút ít.
" Được! Anh rễ có chuyện cần tâm sự sao? " Huyên Huyên, dìu Thẩm Minh ngồi vào giường. Chính mình cũng ngồi lên mép giường.
Đôi mắt kiều mị, nổi lên tầng hơi nước, chớp chớp nhìn sang hướng Thẩm Minh.
Thẩm Minh nhìn bộ dáng câu dẫn người này, hắn thở trở nên nặng nề. Vật dưới hạ bộ còn nóng như lò bát quái. Cảm giác càng lúc trở nên mãnh liệt....
Hắn có chút kích động lẫn xấu hổ. Chỉnh bản thân mình tự cho là, nam nhân khiêm khắc. Vậy mà bây giờ chỉ muốn đè em dâu dưới thân mà động.
Thẩm Minh âm thầm cắn răng, chỉ cần tiểu đệ hoàn toàn cương lên, sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội tốt như bây giờ.
Huống gì em dâu cũng bị, em trai mình vắng vẻ đã lâu. Kinh tế trong nhà đều do hắn chu cấp.
Em trai đã Không hoàn thành nghĩa vụ người chồng. Đợi khi hắn tốt trở lại, hắn thay Bạch Dụ chăm sóc cho em dâu vậy.
Thẩm Minh lại cầm tay cô cất giọng lên có chút khó khăn.
" Anh chỉ muốn tâm sự một chút, em cũng biết anh đã... Không làm được trách nhiệm của nam nhân.
" Còn Bạch Dụ... Hắn.. Tĩnh mịch em... Đã ...lâu, anh chỉ cầu xin em...
" Anh rễ?.... Huyên Huyên rứt khoát hỏi lại.