Thẩm Minh suy nghĩ, từ khi em dâu được gã tới Thẩm Gia này. Trên người không có lưu trữ mùi hương thơm ngọt.
Xưa nay lại một dạ hai vâng, ngoan ngoãn nghe lời. Đúng với bản chất dòng dõi thư hương.
Bây giờ em dâu vẫn kín kẽ nghe lời, nhưng nhìn ra mới mẻ, ngọt ngào hơn trước. Hay là do hắn suy nghĩ nhiều?
Thẩm Minh nhìn dáng người Huyên Huyên bước lên lầu. Mông cong, eo nhỏ chưa bằng nắm tay, ngực có chút nhô cao chật chội.
Làn da trắng nõn, chiếc váy bó làm lộ ra chân dài miên man. Hắn cảm thấy , miệng bắt đầu đắng lưỡi cũng khô đi.
Huyên Huyên cố tình làm cho chính mình té xuống cầu thang, thoáng chốc Thẩm Minh đã nghe thấy tiếng động.
" Rầm....
Hắn nhanh nhẹn lại đỡ Huyên Huyên, cất giọng quan tâm.
" Em Dâu có làm sao không? Sao không cẩn thận để ngã rồi.
Huyên Huyên mím chặt môi, vì câu dẫn tên này cô đành ủy khuất chính mình. Chịu đựng đau đớn.
" Cảm ơn anh rễ, em bị chật chân . Không sao đâu, em tự đi lên được.
Cô kiên nhẫn đứng lên, chỉ bước một bước nhỏ đã đau nhói lên..
" Á.. Ưmm "
Thần Minh lắc đầu, hắn lại đỡ cô. Mở miệng nói
" Vẫn nên để anh dìu em lên phòng, đã chật chân như vậy đừng gắng sức.
Huyên Huyên cố gắng dựa sát vào người hắn. Bộ ngực đầy đặn nép sát vào cánh tay rắn chắc của Thần Minh.
Thần Minh cảm nhận được sự mềm mại, xen lẫn dòng điện tê ngứa chạy dọc khắp thân hắn.
Thẩm Minh thất thần, đang dìu cô. Hắn chút nữa cũng ngã xuống đất. Đôi mắt không nhịn được nhìn vào ngực của cô.
Hắn có thể nhìn ra, bên trong nội y là màu đen. Làn da trắng như tuyết đang áp vào cánh tay hắn.
Mặc dù dục vọng chiếm hữu, nhưng hạ bộ của hắn không có cách nào cứng lên được. Ngoại trừ miệng trở nên khô khan.
Đi thêm vài bước đã tới phòng của cô. Huyên Huyên lên tiếng nói.
" Anh rễ , cảm ơn anh... "
Thẩm Minh nhàn nhạt gật đầu. Cố gắng áp suy nghĩ trái với lương tâm này. Hắn biết là cô chỉ vô tình.
Liếc mắt lên lại thấy em dâu vì đau, mà mặt mày đỏ bừng, mồ hôi ướt át. Khắp người phá lệ câu dẫn nhân tâm, khiến một người bất lực như hắn cũng thèm muốn.
Em dâu phong tình như vậy, vậy mà em trai hắn lại ra ngoài đường tìm kẻ hiếm lạ . Đúng là có phúc mà không biết đường hưởng.
Huyên Huyên thấy hắn vẫn thất thần nhìn mình. Cô đánh tiếng.
" Anh rễ, anh có thể lấy cao xoa giúp em được không? Sợ rằng sưng, mai không xuống được giường.
Lúc này hắn mới hồi thần, nhìn xuống chân cô. Quả thật đã đỏ, còn hơi sưng lên. Nếu không xoa bóp mai chắc chắn sưng tới đáng sợ.
Thẩm Minh nhàn nhạt gật đầu, liếc mắt xung quanh phòng tìm cao . Huyên Huyên mới chỉ hắn.
" Anh rễ, ở phía bên trái góc tủ quần áo.
Hắn nghe theo lời cô chỉ, rất nhanh tìm ra lọ cao. Ngón tay hơi lấy một chút ,nâng chân cô lên đùi mình.
Tay kia nhẹ nhàng xoa bóp, Huyên Huyên vừa cảm thấy đau nhức, lại thoải mái. Cổ hongh rên rĩ rất nhỏ.
Thẩm Minh lại nghe rất rõ, tiếng rên làm hắn ngứa ngáy khắp người không thôi
" Ưmm.... Ư..... Phải rồi, anh xoa nhẹ thêm một chút.....
Huyên Huyên nhắm mắt hưởng thụ, chân còn vô tình hay cố ý. Ngón chân hơi đụng và khóa quần của Thần Minh.
Thấy hắn đang nhăn mặt quỳ ở dưỡi xoa chân cho cô. Không phản đối ,cô mạnh dạn hơn, ngón chân xoa xoa lên đùi hắn.....
Thời điểm này thì hắn đã cảm nhận được, ngón chân cô đang chọc phá hắn. Thẩm Minh chỉ nghĩ đơn giản, có.
Lẽ vì hắn xoa bóp hơi mạnh, lên chân cô không để yên được thôi.
Vài phút sau, hắn không chịu nổi sự tra tấn này, cả người nhột nhạt. Còn em dâu thì câu dẫn người rên rĩ.
Xoa bóp xong hắn vội vàng chạy thật nhanh về phòng của mình. Để lại Huyên Huyên đang kinh ngạc, lẫn vui vẻ.
Cô cong môi lên cười giảo hoạt.
"Nam chủ này thật dễ thương a~~ ! Đợi bổn cô nương chữa khỏi bệnh cho hắn.
" Tới lúc đó sẽ lột sạch, ăn từ trên xuống dưới của hắn.
[...] ký chủ suy nghĩ được như vậy, rất tốt. Cố gắng phát huy.
Huyên Huyên :"......"