Trác Dư Nhiên ngoan ngoãn dẫn Huyên Huyên về làng của mình , dù sao làng vẫn đang thiếu rất nhiều giống cái. Hắn còn phải chịu trách nhiệm với giống cái này.
Lúc này Huyên Huyên không hề biết Trác Dư Nhiên đang nghĩ cái gì. Điều cô quan tâm bây giờ là hoàn thành nguyện vọng của hắn, sớm vắt đầy dương khí.
Cứ như vậy, Trác Dư Nhiên đem Huyên Huyên trở về làng , nơi này là một làng nhỏ, tất cả già trẻ lớn bé chỉ hơn 50 người .
Các lão già làng, lẫn giống đực thấy Trác Dư Nhiên dẫn về một giống cái xinh đẹp. Họ kinh ngạc lẫn vui mừng, hận không thể quỳ xuống mà vái lạy đâu.
Huyên Huyên nhìn vẻ mặt kích động của mọi người trong làng, giờ phút này cô không thể nào giữ được sắc mặt bình thản lãnh đạm nữa.
Cho dù Huyên Huyên tỏ ra lãnh đạm bao Nhiêu. Thì không thể ngăn cản sự nhiệt tình của những thú nhân trong làng.
Trác Dư Nhiên lén nhìn Huyên Huyên, hắn thấy sắc mặt cô vẫn lạnh băng. Không lẽ giống cái này định đánh bọn họ một trận hay sao?
Do Trác Dư Nhiên đem được giống cái về làng, lại phát sinh quan hệ giao phối. Vì vậy Trác Dư Nhiên được phép mang Huyên Huyên về nhà của mình.
Hơn nữa còn được toàn quyền theo đuổi, cho tới khi Huyên Huyên tình nguyện làm bạn đời với hắn.
Huyên Huyên nghe được quyết định của lão làng, khóe miệng cô hơi nhếch lên đường cong nhàn nhạt. Quả thật rất vừa ý cô, ở chung một nhà sợ gì không vắt đầy dương khí.
Trác Dư Nhiên lại khác, tuy hắn có chút sợ hãi Huyên Huyên, nhưng hắn và giống cái này đã giao phối. Hơn nữa ở trong nà còn có đại ca và nhị ca, hắn không việc gì phải sợ.
Đại ca và nhị ca là hai thú nhân mạnh mẽ nhất trong làng, dĩ nhiên sẽ dễ dàng áp chế được Huyên Huyên.
Nghĩ như vậy, Trác Dư Nhiên thở nhẹ ra một hơi, bắt đầu dẫn Huyên Huyên về nhà của mình.
Huyên Huyên đi theo Trác Dư Nhiên về nhà, vừa về tới cô đã có chút ghét bỏ. Nói là nhà cho đúng bài, thật ra nó chả khác gì cái lỗ cho A Cẩu ở.
Bên trong được đào một cái hang động, mùi bùn đất hủ hoại bốc lên. Bên trong chỉ có ba tảng đá to, nhìn qua cũng biết là nơi để nằm ngủ.
Dưới đất có một ít cỏ khô vây xung quanh, mùi hổn tạp bốc lên hôi thối. Cỗ mùi khó chịu này, có thể áp chết cô tới nghẹt thở.
dường như Trác Dư Nhiên đã quen với mùi này, hắn rụt rè đỡ Huyên Huyên ngồi xuống tảng đá. Miệng mấp máy thành tiếng.
" Nàng...nàng...ngồi đi "
Rứt lời hắn còn cẩn thận đảo mắt lên, nhìn sắc mặt đang cau có của Huyên Huyên. Hai hàng lông mày đang nhíu chặt lại.
Trác Dư Nhiên hơi bộp chộp trong lòng, không lẽ giông cài này muốn đánh hắn một trận. Hắn có nên giao phối để dỗ dành nang hay không?
Bởi vì hắn nhớ lại, trong lúc hai người quan hệ. Thì thời điểm đó, chính là lúc Huyên Huyên ôn nhu, ngọt ngào nhất .
Huyên Huyên vẫn không trả lời, cô nhịn thở tới khó khăn. Lúc này cô chỉ muốn quăng tất cả thứ bốc mùi kia ra khỏi hang động
" A Nhiên ~~ chỉ mình ngươi ở trong nhà? :'
Trác Dư Nhiên giật nảy mình khi bị điểm đến . Hắn thẳng lưng ưởn ngực, hướng Huyên Huyên thật thà nói.
" Còn có đại ca và nhị ca, đang đi săn chưa về...."
" Ọc~~Ọc "
Chưa nói hết câu thì bụng của Huyên Huyên réo lên. Cô hơi xấu hổ, cụp mắt nhìn xuống bụng mình.
" Nàng... nàng.. ngồi đi, ta đi kiếm thứ gì đó cho nàng ăn.
Rứt lời Trác Dư Nhiên chạy như bay ra ngoài, hắn như muốn òa khóc. Chính hắn không hiểu , hắn lấy đâu ra lá gan lớn lại giao phối với giống cái lãnh đạm, mạnh mẽ này.