" Ba ! Con yêu Huyên Huyên , con yêu cô ấy. :" Lam Mạc hét lên, hắn bất chấp tất cả.
Lam Bình nhíu mày, chậm rãi phun ra từng chữ.
" Mạc Nhi ! Con mới 18 tuổi , chưa có gì trong tay. Nếu lấy Trần tiểu thư con định nuôi cô ấy bằng gì?
" Tiền của Ba sao ? Chuyện này là không thể nào , Thế nên ba cho con và Trần tiểu thư thời gian 8 năm.
" Trong 8 năm này, con và cô ấy không được gặp nhau. Càng không thể liên lạc. Chỉ cần con tạo dựng được sự nghiệp riêng mình.
" Qua thời gian 8 năm này, hai người còn yêu nhau. Ba sẽ chấp nhận mối hôn sự này.
Huyên Huyên mở tròn hai mắt, 8 năm khi đó cô đã 34 tuổi, là gái già lỡ thì rồi. Còn yêu đương cái gì nữa.
Lúc này Lam Mạc cũng suy nghĩ giống cô, hắn không thể để cho cô chờ đợi mình 8 năm được.
Huyên Huyên túm lấy tay Lam Mạc kéo đi, còn không quên bồi thêm một câu.
" Con trai ông còn cần hay không? Nếu không cần thì cho tôi.
" Tôi có thể nuôi A Mạc tới khi anh ấy lập sự nghiệp của riêng mình.
Rứt lời Huyên Huyên kéo Lam Mạc đi mất. Lúc này Lam Mạc vui mừng, hắn còn xoay người lại mở miệng chêu chọc Lam Bình.
" Ba! Con bỏ nhà theo gái, ba đừng tìm con.
Lam Bình hồi thần lại, khóe miệng giật giật. Hắn là bị người ta cướp mất con trai rồi, không đúng là con trai hắn bỏ nhà theo gái rồi.
Lam Bình thở dài, thôi hai người vẫn còn trẻ, xem như cho thời gian quan sát vậy.
__________5 Năm sau.
" Chồng ơi! Nhanh lại ăn sáng còn tới công ty..
Huyên Huyên gọi Lam Mạc đang ở trong phòng thay đồ, 5 năm này hắn đã cố gắng tốt nghiệp đại học trước tuổi 20
Và bây giờ đã là giám đốc tập đoàn Minh Phát. Hai người thành công sinh ra một hoàng tử nhỏ 4 tuổi.
" Được rồi! Bảo bảo, anh đi làm nhé. Ở nhà chăm sóc con thật tốt. Tối về anh lại chăm sóc em.
Huyên Huyên bĩu môi, hôn Lam Mạc một cái, rồi hắn xoay người đi làm. Rõ ràng hắn nói sẽ chăm cô, nhưng thật ra là hắn lăn lộn, cắm muốn hỏng cô thì đúng hơn.
" Lam Trí, con ăn nhanh lên xong rồi mang rác đi đổ cho mẹ. :" Huyên Huyên ra lệnh cho đứa con trai 4 tuổi, đang ngoan ngoãn tự xúc ăn.
" Mami con mới 4 tuổi. Mami như vậy là bóc lột sức lao động của trẻ em.
Lam Trí xụt xịt cánh mũi, hai tay xoa xoa lên đôi mắt to tròn đã nhiễm hồng.
Từ khi 4 tuổi Ba Ba và Mami không thương bé nữa, bắt bé phải ngủ riêng. Còn bắt bé phải đi đổ rác, tự mình vứt bỉm.
" Ồ ' vậy chiều nay cất đùi gà của con. " Huyên Huyên lại tiếp tục mở miệng, chêu ghẹo con trai mình.
" Mami , vì sao mỗi lần cãi nhau với ba . Mami đều không cãi lại ba ba?
Lam Trí nghĩ, mẹ của bé chắc chắn phải rất thương ba ba, nên mới không bao giờ cãi lại ba lần nào hết.
" Vì mẹ không chấp trẻ con "
Lam Trí "....."
Bé ăn xong, lật đật xách bịch rác đi ra hướng cổng nhà. Bịch rác nhìn lớn hơn người bé.
Vừa ì ạch để rác vào đúng bảng chỉ dẫn, liền có một nam nhân giống ba ba bé tới 7 phần, Lam Trí tròn xoe đôi mắt nhìn Lam Bình. Bập bẹ cất giọng ròn tan nói.
" Ông ơi! Ông đổ rác sao ? Nơi này đầy mất rồi.
Lam Bình nhìn cháu nội mình, dễ thương như cục bánh trôi liền không nhịn được mà xoa đầu. Lên tiếng
" Ta là ông nội của con, Lam Bình.
"Ông nội? Nhưng ba ba nói không có ông nội.