Huyên Huyên lẳng lặng đi ra ngoài, dù sao việc này vẫn cần thời gian. Lam Mạc còn quá nhỏ, cô càng không thể lợi dụng khi hắn còn bồng bột do tuổi trẻ được.
Càng không được nghe theo cái hệ thống không tiết tháo kia.
Lam Mạc thấy Huyên Huyên đi ra ngoài, hắn càng khóc lớn hơn. Mặc kệ cho giáo viên, dỗ thế nào cũng không được.
Lam Mạc uất ức, hắn nghĩ cô là nữ nhân hư hỏng. Ăn sạch hắn, rồi rũ bỏ trách nhiệm . Cả một buổi gì học hắn không thấy Huyên Huyên, tới khi tan học cũng không thấy cô.
Lam Mạc đứng chờ đợi ngoài cổng trường, cho tới khi có người tới đón. Hắn vừa vui mừng không lâu, thì mở cửa xe lên không thấy bóng hình quen thuộc. Bất giác mặt lại trùng xuống .
Hắn nghĩ, chắc cô đã về lại Lam Gia. Nên hít vào một hơi , định bụng khi về nhà sẽ mắng cho cô một trận . Thân làm vệ sĩ mà không theo sát hắn từng bước.
Lam Mạc về tới nhà , hắn nhanh chóng chạy vào bên trong. Việc đầu tiên là tìm bóng dáng của Huyên Huyên, nhưng không thấy đâu.
Chỉ có mình Lam Bình đang ngồi uống trà, hơn nữa sắc mặt không tốt cho lắm. Không đợi cho Lam Mạc lên tiếng, Lam Bình đã mở miệng trước.
" Mạc Nhi, con tim ai? Trần tiểu thư sao? Cô ấy đã xin nghỉ việc rồi.
" Có phải con chọc tức cô ấy rồi không ?
Lam Mạc trợn mắt há miệng, đáng nhẽ người bị chọc tức là hắn mới phải. Hắn không tức chết thì thôi đi, cớ gì nữ nhân hư hỏng đó lại bỏ đi?
" C... On.. Con không có! Cô ấy chỉ nghĩ phép ngày hôm nay thôi phải không ba? :" Lam Mạc run run lên tiếng hỏi.
" Cạch ~~~ "
Lam Bình đặt ly trà hơi mạnh xuống, ông thành thật trả lời :" Không! Trần tiểu thư nghĩ hẳn.
" Ba sẽ cố gắng tìm vệ sĩ khác cho con :"
Lam Mạc nghe ba mình nói, như sét đánh ngang tai. Hắn ngây ngốc như người mất hồn trở lên phòng.
Khắp người phủ kín chăn, khóc rấm rức. Hắn hận cô, hận cô tới phá nát tâm hồn trong sáng của hắn, rồi bỏ đi không nói gì .
Bỗng nhiên Lam Mạc bật dậy , hắn chợt nghĩ. Có phải chính mình có bạn gái, nên chọc giận cô bỏ đi rồi?
Trước mặt hắn thì cô cứng cỏi, tỏ ra không sao. Hắn lại luôn miệng đuổi cô cút đi, có phải hắn đã sai rồi không?
Lam Mạc quyết định gọi cho Ngọc Nhi. Nói lời chia tay , người bạn gái , mới quen một ngày !
Hắn nhớ ra mình không có số điện thoại của Huyên Huyên, càng không biết địa chỉ nhà. Hắn không biết gì về cô ngoài cái tên Huyên Huyên.