Một tuần cứ thế trôi qua. Huyên Huyên chăm chỉ dẫn Lăng Cẩm Dục đi dạo quanh Trang viên. Chăm chỉ bôi thuốc ở hạ thân của hắn.
Chắc chắn một điều rằng đảm bảo cho tiểu đệ khỏe mạnh cô không cho hắn mặc quần lót .
Khi hắn di chuyển, nơi đó cứ phình ra, lung lay theo bước chân, còn bị ma xát bởi quần vô cùng khó chịu. Khắp người khi nào cũng bị ăn trúng hỏa dược.
Lăng Phu Nhân, nghe được hôm nay Huyên Huyên sẽ dẫn Lăng Cẩm Dục ra gặp bà. Lăng Phu Nhân thập phần vui mừng.
Bà Thức dậy thật sớm, sai người làm chuẩn bị ba phần đồ ăn. Nghe theo sắp xếp của Huyên Huyên ,nên bà đuổi hết nam Nhân ra ngoài. Không được ở trong phạm vi tầm mắt của Lăng Cẩm Dục.
Huyên Huyên đẩy cửa vào, lên tiếng nhắc nhỡ ": Lăng Thiếu mau dậy, tôi dẫn anh đi gặp Lăng Phu Nhân.
Lăng Cẩm Dục đang trầm ngâm suy nghĩ về nước mỹ ( -.-). Đột nghe thấy cô muốn dẫn hắn đi gặp mẹ thì toàn thân chết lặng.
" Tôi.. Còn chưa chuẩn bị tâm lý không đi.
" Lăng Thiếu... Anh còn chưa chuẩn bị tới khi nào? Ngày mai hay 10 năm sau?
" Tôi đã quyết, hôm nay anh không Gặp mẹ anh thì tôi buộc phải trói anh lại... ...Lăng thiếu anh chọn đi.... ?
" Hắn luôn cảm thấy, mình mất đi tư cách con người. Từ ăn uống tắm rửa tới ý kiến Của hắn. Đều do cô quyết định. Lăng Cẩm Dục tủi thân.
Chống người dậy, mặc cho cô thay đồ... Huyên Huyên khi thay đồ cho hắn. Có lén kiểm tra Cây côn thịt kia, chắc phải ba hay năm ngày nữa sẽ dựng ngược lại thôi.
" Khụ~~~ cô thay đồ nhanh đi! Đừng lợi dụng mà sờ nơi đó Của tôi ": Lăng Cẩm Dục cả mặt đỏ hồng mà nói.
" Tôi với anh, còn ngại cái gì? Cái gì của Lăng thiếu tôi đều xem hết. Từ chân lông tới kẽ tóc nha!
" Hừ" Không biết liêm sĩ. Hắn vừa sinh khí vừa thẹn thùng mà nói.
---------------------đại sảnh.......
Lăng Phu Nhân, ngồi sẵn vào bàn đợi Huyên Huyên dẫn con trai bà tới. Chưa đầy năm phút, đã thấy hai thân ảnh tiến vào.
Một nữ dáng người nhỏ thó , no đủ.. Dắt tay dẫn con trai bà đã năm năm chưa nhìn thấy. Bà quan sát, con trai bà cao và gầy hơn xưa. Nước da còn trắng bệch do thiếu tia nắng mặt trời.
Bước đi Của hắn nhỏ nhỏ, líu díu theo sau Huyên Huyên. Lúc này cô mới lên tiếng.
" Phu Nhân, tôi dẫn Lăng Thiếu tới gặp Phu Nhân..
Lăng Phu Nhân, nhìn con trai với đôi mắt đỏ hồng hồng tràn đầy yêu thương . Nước mắt tuôn rơi... Lắp bắppp
" Tiểu Dục lại đây... Cho mẹ ôm con.. Mấy năm qua mẹ rất nhớ con.. Tiểu Dục à.
Lúc này, Lăng Cẩm Dục nhìn kỹ người mẹ yêu thương của hắn. Bà già đi nhiều. Trên mặt còn hằn nếp nhăn trên khóe mắt.
Lăng Cẩm Dục bước chân nhỏ, nhìn xung quanh xem có nam nhân hay không. Thấy an toàn mới nhẹ nhàng tiến lại gần Bà..
" Mẹ! Là con trai không tốt... Làm mẹ lo lắng... Con xin lỗi mẹ.