Ăn xong bữa cơm, hai người trở lại lên lầu, vừa tới phòng Lam Mạc đã gục trên giường khóc không thành tiếng.
Huyên Huyên mặc kệ hắn, dù sao cũng là hài tử mãi chưa lớn. Cô lấy từ trong túi áo ra bao thuốc, rút ra một điếu, đứng trước cửa xổ hút.
" Ai cho cô hút thuốc ở trong phòng tôi :" Lam Mạc ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Huyên Huyên, cánh mũi hớn khẽ run run xụt xịt.
" Cậu chủ! Cậu khóc cái gì? Tôi đâu có ăn thịt cậu, hay đánh gãy chân cậu bao giờ đâu?
Huyên Huyên vẫn lạnh lùng hút thuốc, đúng là cô không có có đánh tên tiểu thịt tươi này, mới có trói hắn duy nhất hai lần.
" Ai.. Ai khóc , là bụi bay vào mắt thôi :" Lam Mạc vội vàng dụi mắt, lau sạch nước mắt sắp sửa tuôn rơi.
Huyên Huyên không trả lời hắn, mà cô cười khanh khách. Hắn đang lừa con nít ba tuổi sao? Trong phòng thì làm gì có bụi. Nhìn tên nhóc ủy khuất cũng thật đáng yêu.
Lam Mạc sắc mặt đỏ bừng, hít hít cái mũi đỏ hồng. Hắn lấy tự tin hỏi Huyên Huyên.
" Cô... Có phải cô thích tôi rồi phải không? Tôi muốn cô trả lời thành thật.
" Cậu chủ vì sao cậu hỏi tôi cái này? :" Huyên Huyên rứt khoát hỏi lại, quả thật cô có chút hứng thú với thiếu niên chưa trưởng thành này.
" Vì.. Vì cô đã ăn sạch tôi rồi! Trong Sách nói, chỉ có yêu nhau hay người đó thích mới làm như vậy...
" Cô trả lời đi, có phải cô thích tôi rồi hay không? : " Lam Mạc gấp gáp muốn biết câu trả lời từ cô, nếu như cô ấy thích hắn .
Thì hắn bớt ủy khuất hơn, còn không phải. Mà chỉ đùa bỡn, hắn sẽ hận chết cô. Dám đùa giỡn với tâm hồn mỏng manh này.
Huyên Huyên dập tắt điếu thuốc, gật đầu : " Phải tôi thích cậu "
Nháy mắt sắc mặt hắn đã đỏ bừng . Sau đó khóc thật lớn vùi đầu vào lồng ngực Huyên Huyên mà mếu máo.
" Tôi biết mà, tôi biết cô yêu thầm tôi mà... Tôi không bị đừa giỡn hu hu hu
" Tôi không quan tâm cô lớn hơn tôi, 8 hay 9 tuổi. Tôi không quan tâm