Tới giờ ăn, Huyên Huyên bưng bữa tối đi vào ": Lăng Thiếu tới giờ ăn rồi.
Hắn bây giờ làm gì có tâm trạng mà ăn uống, phòng đều bị vén hết rèm cửa lên. Hắn đành chui vào tủ Mà ngồi.
" Ta.. Taaa không ăn, cô đem ra ngoài đi "
Huyên Huyên cũng không bản bác lời hắn nói, lại gần tủ mở ra. Cũng không lôi Lăng Cẩm Dục ra ngoài.
Cô ngồi đối diện trước mặt hắn. Vừa gặm đùi gà vừa khen ngon, còn cố tình tạo ra tiếng nhai nuốt thật lớn.
" Chà... Trương Thẩm nấu ăn thật ngon. Đùi gà rất vừa miệng a~~~
Quả thật, Hắn nhìn cô ăn, bụng có hơi đói, nhưng ngại vì mặt mũi. Vẫn cố gắng gồng mình nấp sát vào trong tủ....
" C... Ô... Cô... Cô ra ngoài ăn, đừng ăn trước mặt tôi": Hắn nhịn không được mà lên tiếng.
" Tôi ăn chỗ nào mặc kệ tôi. Tôi cũng không có ép Lăng thiếu ăn nha, Lăng thiếu cứ yên tâm mà yêu thương cái tủ đi~~~~
Đợi tới khi Huyên Huyên ăn xong. Lăng Cẩm Dục tưởng cô sẽ đi. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm. Đã bị một bàn tay túm lấy, vắt ngang trên người hắn là sợi dây thừng quen thuộc.
Lăng Cẩm Dục toàn thân cứng đờ, sợ tới quên thở.
Huyên Huyên liếc nhìn Hắn, cố nhịn cười ": Lăng thiếu không ăn được, thì tôi đút cho anh ăn~~~
" Ngô... Thả tôi ra... Tôi sẽ nói với mẹ tôi... Cô là ác nữ.... Cô muốn tiền chứ gì? Tôi đều cho cô, cô cút khỏi đây cho tôi.
" Lăng Thiếu. Đúng là tôi yêu tiền, nhưng rất tiếc tôi lại có đạo đức nghề nghiệp, nhận tiền của phu Nhân rồi, không thể nhận tiền của Lăng Thiếu!
Trong quá trình đút cho Lăng Cẩm Dục ăn, nếu hắn mở miệng mắng cô. Cô liền đút cho hắn ăn không kịp thở. Sau cùng cô ép buộc hắn nuốt hết thang thuốc mà cô nấu... Có vị tanh tưỡi hôi thối như chuột chết.
" Ực~~~ Ác nữ này, cô mới cho tôi uống cái gì ": Lăng Cẩm Dục sợ hãi run cầm cập trên Ghế.
Huyên Huyên mặt không đổi sắc, nói chuyện thong dong...
" Tôi là đang giúp Lăng thiếu lấy lại uy vũ của đàn ông nha. Anh ngoan ngoãn phối hợp cho tôi. Bằng không tôi đành phải trói anh lại.
Sắc Mặt Lăng Cẩm Dục đen như đít nồi. Không nói lên lời, bây giờ hắn như con cá nằm trên thớt, chờ người tới làm thịt.
Một Lúc sau, Huyên Huyên ném hắn vào thùng nước gì đó, rất thối..
Làm xong các công đoạn, Huyên Huyên vẫn trói Lăng Cẩm Dục trên ghế. Xác định hôm nay cô phải bằng mọi giá, lôi tên thần kinh này ra khỏi phòng.
Huyên Huyên có lòng tốt nhắc nhỡ trước khi hành động.
" Lăng Thiếu, bây giờ tôi dẫn anh đi ra ngoài dạo hóng gió?
Mặt mũi Lăng Cẩm Dục xanh như con nhái ": T.. Oio... Tôi không đi
Huyên Huyên nhíu mày ": oh bất quá Lăng thiếu có thể tự nguyện đi dạo.
" Hoặc là tôi trói Lăng thiếu lại rồi vác đi ra ngoài... Anh chọn đi?
Toàn đại não Hắn cứng ngắc. Chọn cái gì Mà chọn, hai cái kết quả đều giống nhau.... Tại sao hắn lại rơi vào tay ác nữ này. Không giống một nữ Nhân gì hết.
Lăng Cẩm Dục bất đắc dĩ. Bước chân nhỏ đi chậm chậm ra khỏi phòng. Còn túm vạt áo của Huyên Huyên nép sau lưng đi ra ngoài.
Huyên huyên dẫn hắn đi dạo xung quanh trang viên, rất rộng và đẹp. Trồng nhiều loài hoa cô không biết tên. Tới nỗi phòng cho người hầu ở đều rất xinh đẹp.
Huyên huyên thở dài, Cảm thán, nhà nhiều tiền mà tên thần kinh này, tự bế không biết hương a~~~