20 năm sau.
Tại Hứa Gia..
Huyên Huyên lúc này đã 50 tuổi, cô trở thành một người mĩ phụ xinh đẹp. Sống bên Hứa Khải và Hứa Nguyệt - Hứa Thần suốt 20 năm qua.
Còn Lam Thiên không lâu sau đám cưới của hai người, hắn tiếp tục hành trình tiêu dao năm châu. Hiễn nhiên không hề kết hôn với bất cứ nữ nhân nào khác..
Giữa 3 người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Nhưng chỉ có Hứa Khải vẫn xem Lam Thiên là cái gai trong mắt, hắn vẫn ghi nhớ chính Lam Thiên dám dẫn Huyên Huyên trốn đi.
Mọi thứ sẽ rất hạnh phúc, nếu Hứa Thần không gặp tai nạn từ 4 năm trước..
Lúc đó Hứa Thần là chàng thiếu niên 16 tuổi, học vấn lẫn tư duy vô cùng thông minh. Dáng người 1m85 thừa hưởng giá trị nhan sắc cực cao của Huyên Huyên và Hứa Khải..
Ngoại hình lẫn gia thế không ai sánh bằng, chỉ là 4 năm trước. Hứa Thần tham gia dã ngoại cùng đồng học trên núi..
Vào thời điểm đêm mưa rông bão bùng đó, Hứa Thần vì cứu cô bạn cùng lớp hắn thích thầm . Mà rơi xuống vách núi, tàn phế hai chân..
Từ đó Hứa Thần khép mình lại, thu bé tự giam mình trong căn hầm mà chính Hứa Khải. Âm thầm đào để khóa Huyên Huyên, thì lúc này căn hầm lại trở thành không gian khép kín của cậu con trai mình..
Hứa Khải và Huyên Huyên, Hứa Nguyệt nhìn vào Hứa Thần đau lòng không thôi. Từ một cậu thiếu niên tự tin đầy mình, phút chốc đều sụp đổ.
Mặc cho mọi người khuyên lơn bao nhiêu, Hứa Thần đều không nghe. Hắn cố tình biến mình vô hình như không khí..
- A Thần - 4 năm rồi. Bao giờ con mới chịu mở lòng mẹ... mẹ. đau lắm.. con.mở cửa cho mẹ vào..
" Không phải con nói, sẽ giúp ba me và cả Nguyệt Nhi gánh vác Hứa Gia sao. Tới bây giờ chị con vì con mà gánh vác Hứa Gia...
" Con... ô... ô..
Huyên Huyên khóc nấc lên, nếp nhăn ở khóe mắt cứ như vậy hiện ra rất rõ. Hứa Nguyệt núp sau bên hông, bụm miệng khóc theo mẹ mình..
Cô thương em trai tài giỏi của mình, thương người mẹ yêu cô và Hứa Thần tận tâm can. Thương người ba đẹp trai ngốc nghếch..
Gia đình cô sẽ hạnh phúc nếu không có tai nạn đó xảy ra.. Thật trớ trêu..
Huyên Huyên lau đi nước mắt, lững thững trở về phòng. Cô soi gương, ngắm dung mạo không còn trẻ trung nữa, hít vào một hơi sâu....
- Đã 20 năm rồi, bổn cô nương vì hạnh phúc vì nguyện vọng của người khác. Tâm Tâm huyết huyết tới cứu vớt họ..
- Bây giờ con trai của bổn cô nương như vậy, thì ai tới cứu vớt nó đây? Hệ thống ta thật nhớ mi, bao giờ mi tới thăm ta...bổn cô nương thật nhớ mi..
Huyên Huyên thở dài, hai mắt nhìn vào khoảng không mông lung. Cuộc sống thật lắm thâm trầm..
------ Hiệp Hội Công Lược Giả..
Nam nhân mặc đồng phục, nhìn Hứa Khải đang lâm vào trạng thái ngủ sâu đã 20 năm.. vẫn đeo gương mặt hạnh phúc..
20 năm qua, hắn lưu lại tất cả sóng não và biểu cảm của Hứa Khải..