Huyên Huyên bị Hứa Khải giam lỏng, nói đúng hơn là nhốt tại Hứa Gia. Hứa Khải trong khoảng thời gian này lăn lộn điên cuồng giao hoan với Huyên Huyên không biết bao nhiêu lần.
Hắn như con thú khát tình, quan hệ đủ kiểu thay đổi rất nhiều tư thế với Huyên Huyên.
Lúc này Huyên Huyên mệt mỏi tới mức toàn thân dã rời, tiểu huyệt sưng húp. Khắp nơi trên cơ thể hằn vết hoan ái đỏ hồng. Cô sợ chính mình bị hắn nhốt thêm thời gian nữa, chắc chắn sẽ bị ép tới điên..
" Khải, anh thả ra đi. Em hứa tuyệt đối không trốn anh đi nữa... :" Huyên Huyên lay lay nam nhân đang ôm chặt mình, ngủ ngon lành..
Hắn sợ Huyên Huyên đi mất, còn không thèm tới công ty..
" Khải, anh đừng có ngủ nữa. Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi, anh mau dậy cho em.. Mau thả em ra ngoài..
Cô vừa lay lay vừa nhéo mạnh lên lồng ngực Hứa Khải. Lúc này hắn ngái ngủ mở đôi mắt đen sâu ra liếc nhìn Huyên Huyên..
" Tiểu bảo bối, em không thể nhẹ nhàng một chút được hay sao? Thả rồi, em lại chạy mất sao??
" Anh không có tin. Trừ Phi....
Huyên Huyên vội vã xen ngang lời Hứa Khải :" Trừ phi thế nào?? Khải.. anh nói đi..
" Trừ phi, em và anh lập tức kết hôn. Như vậy em mới mãi mãi thuộc về Hứa Khải này..
Nói xong, hắn đút tay vào túi quần lấy ra sợi dây chuyền hắc ngọcnăm xưa. Một lần nữa đeo lên cổ Huyên Huyên.
" Hừ! lần này anh cấm em tháo nó ra. Hoặc em không muốn dùng tới đôi tay này nữa..
Huyên Huyên :"....."
Tên thần kinh này là đang đe doạ bổn cô nương sao? Cô thật không hiểu vì sao, chính bản thân mình lại yêu tên điên này nữa..
" Được ! Được... anh thả em ra, anh muốn kết hôn thì kết hôn..mau thả em ra..