" Hứa Khải, đã 5 năm không gặp. Anh đã nghĩ ra lỗi lầm của mình chưa?
" Anh định đánh gãy chân ai???
Huyên Huyên tiến vào một bước, nhìn nam nhân đang nằm trên giường. Hít sâu một hơi lên tiếng, bổn cô nương xem hắn có dám đánh gãy chân bổn cô nương hay không?
" Huyên Huyên..
" Huyên Huyên...
Hứa Khải cả kinh giật mình dậy, hắn vội vàng bật đèn đèn lên . Lập tức căn phòng sáng choang, hình ảnh nữ nhân xinh đẹp đứng ở cửa hiện ra trước mắt hắn..
Hắn vội vàng chạy ra cửa túm lấy tay Huyên Huyên giữ chặt. Nước mắt 5 năm qua không rơi, ấy vậy mà vừa nhìn thấy cô liền tủi thân khóc..
" Em... Em còn dám trở về, mấy năm Qua em ở đâu.. em chọc tôi tức phát điên lên.. Mau Huyên Huyên nói cho tôi biết..
Hứa khải vừa nói, nước mắt nước mũi văng đầy mắt Huyên Huyên. Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn sợ cô một lần nữa chạy mất . Hai tay đan chặt tới phát đau..
" Khải anh kích động như vậy làm gì? Anh lớn tiếng như hai tai tôi muốn hỏng. Bỏ ra, đau quá...
" Tôi hỏi, anh đã biết mình sai nơi nào chưa??
" Không thả, anh sai rồi. Huyên Huyên ai xin lỗi, em chừng phạt anh lâu như vậy đủ rồi. Đừng làm anh đau lòng nữa...
Hứa Khải ghì chặt lấy Huyên Huyên, thân thể hắn run lên vì vui mừng. Cô khẽ ôm lấy hắn, cảm nhận được hắn gầy đi thật nhiều...
Hắn lúc này mới cúi đầu xuống quan sát Huyên Huyên. Năm nay cô ấy đã 30 tuổi, vậy mà càng ngày xinh đẹp thành thục. Như đóa hoa nở rộ bất tất..
Còn hắn vì cô không ăn không uống, không một giấc ngủ ngon. Cô ấy thì sao, không tin không phổi. Chắc chắn 5 năm qua sống rất vui vẻ bên tên Lam Thiên kia..
Hứa Khải bất giác rống giận hết lên
" Huyên Huyên em sống thật vui vẻ. Em bỏ trốn cùng tên nam nhân khác :"
" Em xem tôi là cái gì? Mau nói... hay Em muốn tôi tức điên lên đánh gãy hai chân em..