Mộc Linh Lan kinh ngạc, như không thể tin những gì tai và mắt mình thấy. Chỉ mới 10 năm không gặp, tại sao Hứa Khải lại thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy?
Không phải 10 năm trước, dù cô có từ chối hôn ước như thế nào. Thì hắn vẫn luôn là người bám theo chờ đợi cô sao?
Hoặc là do con hồ ly tinh kia xuất hiện bất ngờ, nên khiến Hứa Khải thay đổi tâm ý? Không được, bây giờ bản thân đã mất tất cả..
Hứa Khải là cái cọc cuối cùng, vẫn nên bắt lấy. Không thể để tuột mất. Mộc Linh Lan đảo mắt âm thầm tính kế.
Riêng Huyên Huyên lúc này thì khác, cô không nghĩ rằng Hứa Khải lại nhận định mình là vợ của hắn. Nhưng sự thật không thể nào thay đổi được, cô là người tới sau.
Huyên Huyên đẩy Hứa khải ra, cô ngước đôi mắt đẫm lệ, cánh mũi run run sụt sịt..
" Khải, anh đừng nháo. Vị hôn thê đã trở về rồi. Em chỉ là thư ký thôi...chỉ là...
Hứa Khải trầm mặt, hắn tỏa ra lãnh khí khiến nhiệt độ căn phòng hạ xuống mức Thấp nhất. Hắn tức giận thực sự, gầm lớn lên..
"Em câm miệng, tôi đã nói em là vợ tôi. Nhất định là vợ của Hứa Khải này..
" Còn em, Tiểu Khải Khải anh vì con hồ ly tinh này mà bỏ rơi em..
Mộc Linh Lan không chịu kém cạnh, gương mặt vặn vẹo hét lớn lên. Tay vươn lên định tát Huyên Huyên, ngay lập tức Hứa Khải nắm lấy cổ tay Mộc Linh Lan.
Khiến cô ta không thể nào xuống tay được..
" Mộc Linh Lan, cô nên nhớ 10 năm trước. Cô không nhận định tôi..
" Tôi nhớ rõ từng câu từng chữ của cô khi đó. Cô nói rằng, có chết cũng không lấy Hứa Khải tôi..
" Bây giờ tôi đã có nữ nhân quan trọng nhất trong cuộc đời này. Cô không đủ tư cách làm Hứa Phu Nhân, không ai ngoài Huyên Huyên của tôi..