Huyên Huyên tiếp tục tiếp thu ký ức. Nguyên Chủ dù làm cho bản thân mình xấu xí, nhưng lại không đủ dũng cảm lẫn tự tin thổ lộ với Lâm Hoằng.
Tình yêu đơn phương hơn 5 năm, cho tới khi Tiêu Mạn cũng có tình cảm với Lâm Hoằng. Cô ta có thành tích tốt, lực học giỏi.
Diễn xuất lại được thừa kế từ Lý Kì. Vẻ mặt đáng yêu điềm đạm, nên được vào hội học sinh. Cơ hội chạm mặt tiếp xúc với Lâm Hoằng rất nhiều.
Cho tới tối ngày hôm qua, Nguyên Chủ làm rớt bức thư tỏ tình với Lâm Hoằng. Tiêu Mạn vô tình nhặt được, cô ta cảm thấy như đọc phải cuốn chuyện cười.
Nàng lọ lem lại muốn có được hoàng tử, không khác gì cóc ghẻ đòi chọc mâm son. Tiêu Mạn cố tình tìm lí do làm khó Nguyên Chủ như thường lệ .
Không vừa ý liền đánh dã man, nhiều lần bị đánh Nguyên Chủ chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng. Không nói cho Thịnh Thế Dân biết mọi việc.
Nguyên chủ biết, có nói thì Thịnh Thế Dân cũng không tin. Gần đây Tiêu Mạn lại chiếm được lòng tin, hảo cảm với Ông ta. Nguyên chủ chỉ còn cách chấp nhận chịu đựng..
Mong sao hết cấp 3 sẽ đi du học, rời xa nơi chất chứa đầy nổi buồn này. Nhưng nguyên chủ tính không bằng trời tính.
Một ngày âm u, Tiêu Mạn vẫn chà đạp, đánh đập như thường lệ. Nguyên Chủ lại nghe được tin, Lâm Hoằng chấp nhận Tiêu Mạn làm bạn gái.
Với cái suy nghĩ ở lứa tuổi 16, vô cùng tiêu cực. Nguyên chủ nhớ tới người mẹ đã mất của mình, nhớ nụ cười của bà. Thèm được ba du ngủ, vuốt ve mái tóc mềm mượt..
Cảm giác thèm sự ấm áp tình thương, mà Thịnh Thế Dân không đem tới được. Nguyên Chủ chọn cách ra đi, có lẽ đó là thứ duy nhất giải thoát cho chính mình.
Nguyên Chủ đứng trên sân thượng, trong tay cẩm tấm hình, cô bé dễ thương xinh xắn đang chơi đùa cùng cậu bé mũm mĩm béo tròn.
" Thích cậu thật đau đớn, Lâm Hoằng tớ chọn cách. Đem tình cảm đơn phương này, chôn vùi theo tớ..
" Tạm biệt "
Nguyên Chủ nhảy từ sân thượng xuống dưới. Não bắn tứ tung, Thịnh Thế Dân đau lòng vì con gái của mình, ông không thể hiểu lí do vì sao con gái ông lại tìm cái chết.
Thịnh Thế Dân dằn vặt hơn 1 năm, cho tới khi Lý Kì mang thai. Được chuẩn đoán là con trai, nỗi đau mất con gái cũng được vơi đi phần nào.