Sau khi cuộc khảo sát năng lực của Huyên Huyên kết thúc . Thời Định tổ chức buổi tiệc tiếp đại Tứ đại gia tộc, nhằm giới thiệu thêm người con dâu mà ông hết mực hài lòng này.
Huyên Huyên ngồi bên canh Thời Sâm. Kamila không có địa vị nên không được ngồi chung bàn, Thời Dục từ đầu tới cuối đều đeo gương mặt thất thần, nhìn Kamila
Người hậu tấp nập chuẩn bị máu thượng phẩm để tiếp đón khách mời. Kamila liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó lén lén đi xuống nhà bếp.
Cô ta đổ thứ bột màu trắng từ trong bình sứ vào ly máu. Sớm chuẩn bị cho Thời Sâm , sau đó rời đi trong thoáng chốc..
Bất giác từ phía sau, Thời Dục nắm tay Kamila lại nghi ngờ lên tiếng..
" Kamila, em vừa bỏ thứ gì vào trong đó? Em định làm gì với hắn...?
Thời Dục cay mày chất vấn, hắn lôi Kamila vào góc khuất...
" Đồ vô dụng , anh hỏi làm cái gì.. Bà đây muốn làm gì còn phải hỏi ý kiến anh sao?
" Em... :"!
Kamila lườm Thời Dục, chua ngoa mắng hắn liên tục. Thời Dục chỉ biết cúi đầu như con chó, miệng luôn nói xin lỗi..
" Kamila... anh xin lỗi, đừng giận nữa... lần sau anh sẽ cố gắng hơn..
" Chuyện tôi nói, anh đã cho lão già kia dùng chưa? :" Kamila tiếp tục mở miệng nói, ánh mắt khinh thường nhìn Thời Dục.
" Đã... đã....làm....nhưng lâu như vậy, còn chưa có tác dụng?
" Hừ đồ ngu, lão già kia dùng nhiều tích tụ lâu dài mới chết được. Còn anh mau cút đi, bà đây phải đi về ngỉ ngơi..
Thời Dục uất nghẹn rời đi. Thấy Thời Dục đã đi khuất bóng Kamila thở ra một hơi. Chuẩn bị kĩ càng kế hoạch tối nay, chỉ cần Thời Sâm uống hết ly máu kia.. Thì hắn chắc chắn sẽ tìm tới bà đây..
Trong suốt buổi tiệc, không hề nhìn thấy Kamila cũng là chuyện dễ hiểu. Duy nhất Thời Dục mặt đầy tăm tối, hắn uống một chút máu sau đó liền rời đi.
Thời Sâm không hề phát hiện hay nghi ngờ một chút gì trong ly máu của hắn. Một hơi uống cạn, tàn tiệc ai về nhà nấy.
Thời Định khá là tâm lí, sắp xếp cho Huyên Huyên và Thời Sâm ngủ chung một phòng. Dù sao ông cũng biết hai người đi quá giới hạn, có muốn ngăn cũng không kịp..
Hai người dắt tay nhau đi trên dọc hành lang u tĩnh. Ánh trăng sáng treo trên cao, soi sáng hình bóng của hai người. Thời Sâm dừng bước chân lại, hai tay ôm lấy má lúm đồng tiền của Huyên Huyên.
" Huyên Nhi, em biết lỗi chưa?
" Sâm Sâm, em không làm gì sai :" Cô cố gắng nặn có suy nghĩ, cũng không thấy mình sai ở chỗ nào...