Đám tang thi cao cấp nhìn Hạ Mặc Phỉ ôm Huyên Huyên, chúng cũng bắt trước ôm những con tang thi bên cạnh.
Huyên Huyên :"....."
Hạ Mặc Phỉ :"....."
" Hô Hô -- Rống rống :" Hạ Mặc Phỉ rống lên, tức khắc tang thi tản hết ra ngoài.
Một hồi sau tang thi lại lũ lượt trở về, trên tay chúng cầm cánh tay. Chân hoặc trái tim máu me của con người. Có con tang thi còn vác nữa thân người, vẫn đang còn co giật về cho Huyên Huyên.
Huyên Huyên lẫn Hạ Mặc Phỉ ôm đầu đỡ trán, dạy cho mấy tang thi này còn khó khăn hơn lên trời.
" Chị Dâu.... ăn :"
" Chị Dâu....
" Ăn, ăn : "
Huyên Huyên liếc sang nhìn Hạ Măc Phỉ, cô khẽ gõ lên đầu hắn. Mở miệng ra trách.
" Tên ngốc Mặc Phỉ này, là anh sai chúng đi tìm về đúng không?
Hạ Mặc Phỉ ủy khuất xoa đầu, cúi đầu xuống giải thích..
" Anh nghĩ chúng hiểu, nên mới sai đi tìm đồ ăn cho em.... Nhưng mà....
" Nhưng mà chúng đều ngốc như anh đúng không ? Hừ chỉ được gậy thịt to, anh vẫn ngốc :"
Huyên Huyên không chú ý mà nói, Hạ Mặc Phỉ xấu hổ. Quả thật từ lúc hắn thành tang thi Vương, gậy thịt có chút to ra.....
" Em đi ra ngoài :" Huyên Huyên xoay người định rời đi, thì Hạ Mặc Phỉ níu lại.
" Em đi đâu?
" Trộm đồ về cho anh :" Cô trấn định nói, quả thật cô dự định mượn tạm, nếu không được thì trực tiếp chiếm lấy căn cứ là xong.
" Anh đi với em :" Hạ Mặc Phỉ dứt khoát nói.
" Được, đi thôi :"
Dù sao dẫn Hạ Mặc Phỉ theo sau cũng tốt, hắn là Tang Thi Vương. Chính mình không cần mất sức, hơn nữa còn có đàn em tang thi kia hộ tống cảm giác không tệ.
Hai người đi một hồi, vẫn chân chân đứng nhìn cổng thành căn cứ. Cô đang suy tính nên trực tiếp vào hay khoét vách để vào đây.
" Vào thôi :"Hạ Mặc Phỉ định tiến vào, thì Huyên Huyên níu lại.
"Anh bị ngốc sao? Anh mà vào bọn họ lập tức phát hiện ra..