( Khụ! bởi vì anh Mặc Phỉ nhà ta tấn giai lên cấp 8 rồi. Nên phục hồi được ý thức lẫn kí ức!)
Hạ Mặc Phỉ túm chắc eo nhỏ Huyên Huyên. Hông và mông thúc mạnh, côn thịt to lớn ra cạn vào sâu bên trong tiểu huyệt. Quy đầu to lớn va chạm với cổ tử cung .
Huyên Huyên cảm giác như nình bị một cây côn thịt khổng lồ đang từ từ.tiến vào. Rồi mạnh mẽ kéo căng người cô ra, chọc ngoáy sâu vào bên trong .
Côn thịt hung hãn mạnh bạo dựng thẳng, còn nóng hầm hập đẩy thẳng các nếp thịt bên trong đang mút lấy hắn . Cơ bắp của hắn nổi lên cuồn cuộn, hông thúc mạnh, một lần rồi lại nối tiếp những cú thúc đẩy mạnh mẽ hơn.
" Bạch -- Bạch "
Mỗi cú thúc như muốn xuyên qua phá nát bên trong của Huyên Huyên. Cô khóc không ra nước mắt .
Dâm dịch tuôn ra theo môi lần hắn rút côn thịt ra phân nữa, miệng tiểu huyệt điên cuồng co rút lại mút chặt lấy côn thịt..
" Huyên Huyên, đau không? Nó tự nhiên to ra, không phải lỗi tại anh :" Hạ Mặc Phỉ xoa xoa mặt nhỏ đỏ hồng của cô, hắn xấu hổ mở miệng giải thích.
" Không đau, không đau chút nào.... Mặc Phỉ. hưm... anh làm thật thoải mái... ân.. :"
Hạ Mặc Phỉ xoay người Huyên Huyên lại. Hắn cho cô ngồi hẳn lên côn thịt mình. Hai tay đỡ lấy lưng nhỏ của cô.
" Thật sự không đau? :" Hạ Mặc Phỉ tiếp lên tiếng dò hỏi..
" Ân... không đau... không đau... :" Huyên Huyên gật đầu như giã tỏi, hai tay ôm chặt cổ hắn. Mông cô tự di chuyển nhịp nhàn , cọ sát lên côn thịt to lớn
" Vậy, anh làm hết sức đây :"
Huyên Huyên trợn tròn mắt, hắn nói vậy là có ý gì? chẳng lẽ nãy giờ hắn vẫn còn chưa làm hết sức mình...?