[Hệ Thống] : Sắc Nữ - Tiểu Đào Đào

Chương 3: Nam Thần Kinh Tự Bế




Ngày hôm sau, Huyên Huyên thức dậy thực sớm. Ăn mặc thỏa đáng mái tóc cột cao, ngực được nịt cỡ nào đi nữa thì vẫn to tới cao ngạo.

Huyên huyên thất vọng, cũng đỡ hơn là bị bật nút. Cô đi theo người hầu lên lầu hai, Nơi Lăng Cẩm Dục nhốt mình.

Lăng Phu Nhân, muốn Con trai bà phong Lưu tự tin như khi xưa, không muốn như bây giờ, giống như Tên thần Kinh.

Huyên Huyên nghe dặn dò của Lăng Phu Nhân, sau Đó cô đẩy cửa vào, mục đích muốn nhìn Rõ vị Mà cô phải lăn lộn cùng.

Bất Ngờ, một cái bóng vụt lóe nhanh chóng trốn vào trong tủ quần áo!

" Mẹ ơi! Không phải là ma chứ? hay là chó mèo đâu.... Di chuyển nhanh tới tức không nhìn rõ a~~~

[...] Ký chủ, vật mới trốn trong tủ là nam chủ, không phải quỷ. Càng không phải chó mèo như Ký chủ nghĩ.

" Đệch! Làm bổn cô nương đứng tim. Không ngờ nam chủ thích dọa người như vậy?

Huyên Huyên đánh giá căn phòng, bẩn thỉu hôi thối, còn tối tăm. Không khác gì người cổ đại ăn lông ở lỗ. Cô cất giọng lạnh lùng lên.

" Lăng Thiếu tôi là người chăm sóc cho Anh thời gian này, nếu như anh không trả lời được coi là đồng ý nha.

" C.. út... Cút ": Lăng Cẩm Dục, vốn dĩ đang ngây người như bình thường, thấy cô tiến vào liền trốn vào trong tủ.

Huyên Huyên Nhíu Mày, mặt mũi thì chẳng thấy đâu. Còn dám ra lệnh đuổi Bổn cô nương đi?

" Hắn nói cút cô phải cút Sao? Cô còn phải vắt khô hắn đau có chuyện cút đi.

Huyên Huyên không thèm để ý Lăng Cẩm Dục đang trốn trong tủ tối, mà cô dọn dẹp bãi rác trong phòng.

Mở sáng rèm cửa ra, lúc này mới thấy căn phòng như cho người ở, chứ không phải là ổ chó như ban nãy rồi.

" Lăng Cẩm Dục, nhìn qua khe tủ. Thấy căn phòng mình sáng lên, hắn nhịn không được mà rùng mình lắp bắp sinh khí.



" T...a... ta nói cô cút! Ai cho cô ở trong phòng ta mở rèm.

" Ồ" Lăng Thiếu cứ việc sống trong tủ, tôi dọn phòng mặc tôi....

" Tôi là Được Lăng Phu Nhân thuê với giá cao. Không phải Người cổ đại ăn lông ở lỗ như Lăng Thiếu thuê.

Lăng Cẩm Dục toàn thân cứng đờ. Đây là hắn lần đầu gặp người chọc tức hắn. Còn mặt dày, hắn soái ca anh tuấn bao nhiêu, mà cô ta dám nói hắn là người cổ đại ăn lông ở lỗ!?

Bất quá mới năm năm hắn chưa tắm gội và Vệ sinh thôi mà. Tóc có hơi dài chút, người có hôi một chút... Không tới mức là người cổ đại như cô ta nói.

" Tôi xin giới thiệu! Tôi Là Lâm Huyên Huyên, 25 tuổi từ bây giờ sẽ luôn bên Lăng Thiếu.

" Lăng thiếu là muốn tự ra hay bắt tôi trói đem ra ngoài.

" Nam Nhân gì chứ, chỉ bị sỉ nhục một chút đã tự bế bản thân. Yếu đuối hèn nhát...

" Lăng Cẩm Dục giận thật sự. Cô ta còn chữi hắn yếu đuối hèn nhát! Nhớ ai khoảng khắc năm đó, hắn Lại rùng mình.

" Khi đó năm tên lưu manh kia, nhét Dưa leo vào cúc hoa của hắn, còn bôi cả ớt.. Đầu ngực hắn còn Bị kẹp cho sưng.

" Tới bây giờ hắn vẫn còn ám ảnh. Tới nỗi một tuần mới đi vệ sinh một lần.

Huyên Huyên bực mình, nói hết lời mà hắn không ra. Cô đành mở tủ lôi hắn ra ngoài.

- Đập ngay vào mắt cô là, một người rừng....đúng đúng là người rừng.. Mái tóc dài quá eo chỉa lung tung.

" râu ria còn dài thòn lòn, cả người tỏa mùi hôi thối, quần áo còn không thèm thay. Rất có thể đã mấy năm không tắm rữa.

Huyên Huyên dùng sức lực quăng Tên Người rừng ra ngoài, còn chêu chọc.



" A~ Xin chào anh người rừng! Bây giờ chúng ta bắt đầu từ mái tóc nhé.

Lăng Cẩm Dục Nhanh chóng chạy vào góc tường, ngồi co ro , run Cầm cập... Cố gắng mắng...

" A... I. Aiiii cho cô lá gan lớn tới vậy? Cút ra khỏi đây.

" ôh Lăng thiếu nói phải. Tôi không những có lá gan lớn, mà ngực tôi còn rất lớn..

Nghe cô nói, hắn nhịn không được mà lén nhìn lên ngực cô. Quả thât rất lớn. Dưới bụng nhỏ hắn, nổi lên cảm giác nóng và ngứa...

" Bất quá từ khi tự bế mình, khi đó hắn còn là thiếu niên chưa hương qua mùi vị trái cấm là như thế nào~~~

Huyên Huyên cầm lấy dây trói Lăng Cẩm Dục Lại , tay cầm kéo và Dao.

Lăng Cẩm Dục run rẩy... La hét... : " C..ô..cô định làm gì? Mau thả tôi về tủ.

Huyên Huyên bực mình, nhét cái giẻ vào miệng Lăng Cẩm Dục cho bớt ồn.

[...] Ký chủ, cô có thể ôn nhủ được không? Hành động của cô dọa cho nam chủ sợ, tới mức súng không dùng được.

" Bổn cô nương là đang giúp hắn.

[...] Ta đã ký nhầm với một ác nữ chứ không phải sắc Nữ.

Huyên Huyên Ghét bỏ mà nói": Lăng Thiếu, anh không ngại mùi hôi, nhưng tôi rất lười ngửi hương vị hôi thối của anh.

- Tóc và râu đều phải cắt hết. Còn phải tắm rửa. Anh không muốn tôi tiện tay mà đâm chết anh thì ngồ im.

Lăng Cẩm Dục sợ hãi ngồi Im cho cô xử lý mình. Hắn là lần đầu gặp cái ác nữ hung hãn như bây giờ.

Những bác sĩ hay người trị liệu trước kia, đều bị hắn dọa cho sợ mà chạy đi. Còn cô nàng này. Không biết thần kinh thô hay là không biết sợ đây?