Côn thịt thô to bị bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt . Tức khắc hắn cảm nhận được một loại khoái cảm tê dại không thể nào dùng lời để miêu tả.
Tư vị khoan khái lâng lâng từ đại não, truyền xuống tứ tri, khiến toàn thân hắn cứng đờ căng ra. Hạ Mặc Phỉ giãy dụa trong khoái cảm, sắc mặt đỏ tới lợi hại .Hắn khó khăn mở miệng.
" Huyên Huyên, em làm gì vậy? Mau buông tay ra hừmm.. ư.. :"
Huyên Huyên liếc đôi mắt trong veo linh động nhìn hắn, môi đỏ hơi chu lên nói. Bàn tay vẫn nắm chặt côn thịt nóng ran.
" Em giúp nó bớt căng thẳng, Mặc Phỉ em là bạn gái anh... em không được phép sao?
Hạ Mặc Phỉ thở ra từng hơi thườn thượt , lồng ngực nhấp nhô khẩn trương. Hắn xấu hổ nhìn xuống dưới, phát hiện ra côn thịt lại bành trướng lớn hơn một vòng.
" Ưm.. nhưng, nhưng chúng ta chưa kết hôn.. Huyên Huyên em đừng như vậy, đợi anh một thời gian nưa thôi :" Hắn khó khăn mở miệng giải thích, sợ nói lớn quá người nằm sau chiếc rèm kia sẽ nghe thấy.
" Không! em không muốn. Bây giờ đã là Mạt thế rồi, Mặc Phỉ em đã đợi anh 5 năm. Em không thể đợi thêm được nữa.
Nói xong bàn tay nhỏ của cô vẫn nắm chặt lấy côn thịt, bóp bóp mạnh vài lần. Hạ Mặc Phỉ khó chịu hơi dướn mông tiến lên phía trước..
Bụng nhỏ của hắn nhịn tới phát đau, bên trong phảng phất như có một ngọn lửa nóng hừng hực đang thiêu đốt. Nghe Huyên Huyên nói như vậy, tâm tình hắn cũng rối loạn, không biết phải trả lời sao.
" Huyên Huyên em.. ưmmmmm:"
Không để cho hắn nói hết câu, Huyên Huyên nhanh chóng đặt môi mình lên môi mỏng khô nóng của hắn. Đầu lưỡi duỗi ra khẽ mỡ khớp hàm, tham thú bên trong.
Chiếc lưỡi nhỏ khéo lướt quấn lấy lưỡi của Hạ Mặc Phỉ mà hút vào. Hắn xấu hổ không biết phải làm sao, đành để mặc kệ Huyên Huyên hôn mút lưỡi của mình vào trong.
Nước bọt ngọt ngào tuôn vào trong khoang miệng, hắn nhắm mắt hưởng thụ. Đầu lưỡi bắt đầu phản ứng lại, đá quấn lấy lưỡi nhỏ của Huyên Huyên.
" Ực~~ Ưm... chẹp chẹp :" Âm thanh nuốt nuốt bọt ,hai lưỡi giao nhau khe khẽ phát ra. Vừa đủ cho hai người nghe.