Huyên Huyên muốn nở nụ cười với hắn, nhưng lúc này toàn thân lẫn gương mặt của cô dính đầy huyết nhục hôi thối của Vọng Yêu.
Nguyệt Thần Minh không hề ghét bỏ bộ dạng lúc này của Huyên Huyên . Hắn ôm chặt bế bổng cô lên , hai mắt hốc mắt đỏ ngầu lệ quang tuôn rơi. Vẻ mặt đau khổ lên tiếng.
" Vì sao?
" Vì sao nàng không chịu nghe lời ta? Huyên Nhi, ai cần nàng bảo vệ. Chính ta mới là người bảo vệ nàng...
Huyên Huyên yếu ớt nở nụ cười, bàn tay đầy huyết nhục xoa lên hai mái đẫm nước mắt của hắn..
" Thần Minh, chàng khóc thật xấu. Nam nhi đại trượng phu, đổ máu chứ không được rơi lệ nha...
" Ta mặc kệ, ta vì nữ nhân ngu ngốc, bướng bỉnh như nàng mà rơi lệ, nàng không được xảy ra chuyện gì.
" Ta không cho phép nàng rời xa ta, chúng ta còn chưa kết bạn lữ, còn nhiều chuyện chưa làm... ta không cho phép nàng rời xa ta...
Nguyệt Thần Minh ghì chặt lấy mặt nhỏ Huyên Huyên, hắn sợ hãi. Hắn sợ Huyên Nhi của hắn thật sự bỏ hắn mà đi, việc này còn đau đớn hơn cả cái chết..
Hắn phải chịu đựng 1000 năm, nữ nhân hắn yêu thương xuất hiện, làm sao hắn chịu để nàng đột ngột rời xa hắn...
" Thần Minh ngoan, chàng đừng khóc... ta... ta rất yêu chàng, kiếp này được ở bên cạnh chàng ta đã rất mãn nguyện..
Cô thở dốc khó khăn thốt ra từng chữ, âm thanh nhỏ tới mức hắn phải dán chặt tai lên miệng cô mới thật sự nghe rõ.
" Thần Minh, Hóa Thần của ta đã bạo phát.. thời gian không còn nhiều... chàng có thể.... có thể.. nói cho ta biết... nguyện...
Huyên Huyên không kịp nói hết câu, đã hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Từ lúc Vọng Yêu tự bạo chết, thì 50 tên ma tu kia tức khắc biến thành cát bụi. Ba vị trưởng lão hối hả chạy tới nơi Nguyệt Thần Minh đang bế chặt lấy Huyên Huyên.
" Xảy ra chuyện gì? :"
Nguyệt Thần Minh không hề đáp lại, hắn như người vô hôn. Đôi mắt đỏ ngầu, hai tay đầy máu ôm chặt Huyên Huyên không buông ra.
Nhị trưởng lão tiến lại gần, khẽ đưa tay ta định chuẩn mạch, thì bất giác Nguyệt Thần Minh vô lực mở miệng..
" Người định làm gì? nàng ấy rời xa ta rồi..