Huyên Huyên phải mất bảy ngày, mới xuất ra được Nguyên thần, lúc này cô nhìn Ngạo Hàn Chi đang trôn cất cô, không khỏi cảm thán.
" Lúc bổn cô nương khỏe mạnh, thì không cho vắt cạn, tới khi chết rồi mới biết hối tiếc a~~
Cũng không thể trách được, tại số phận của Nguyên chủ này quá lâm ly bi đát rồi. Có mệnh sát phu cũng thôi đi, còn chết do Bệnh hiểm nghèo nữa.
Ngạo Hàn Chi trôn cất ổn thỏa Huyên Huyên xong. Hắn liền rút thân ra khỏi giới giang hồ, định sẽ sống ở ẩn xuốt cuộc đời này.
Hắn là thiếu Nợ nàng rất nhiều, kiếp này hắn chỉ có nàng cất giữ sâu nơi con tim.
Ngạo Hàn Chi tới một vùng ngoại ô, thuộc Thành Giang Châu. Nơi này phong cảnh xinh đẹp, còn có loài hoa tường vi mà nàng yêu thích. Hắn quyết định sống nơi đây, không phân tranh với đời.
Ngạo Hàn Chi, xây một căn nhà tranh nhỏ , xung quanh trồng tường vi đỏ thẳm, khi rảnh rỗi hắn sẽ luyện kiếm trước bài vị của Huyên Huyên, sẽ kể chuyện thường ngày cho nàng nghe.
Cho tối buổi đêm ngày kia, Ngạo Hàn Chi mới cúng một con gà cho Huyên Huyên, liền biến mất không cánh mà bay.
Huyên Huyên hiện nguyên hồn , cầm con gà vừa gặm vừa ngồi trên xà nhà nhìn xuống dưới, thấy Ngạo Hàn Chi đang gấp gáp tìm con gà. Hắn sợ có mèo hoang tới ăn mất gà của nàng.
Lúc này, cô muốn cười thật to, nhưng phải nhịn tới khổ sở.
Ngạo Hàn Chi đảo mắt nhìn xung quanh. Vẫn nên động thân tìm cho kĩ. Hắn lại nhìn lên bàn thờ, xuất hiện ra bộ xuống gà, thịt thì đã bị ăn mất.
Làm gìcó con mèo nào, ăn thịt gà xong quay lại trả xương? Ngạo Hàn Chi nhìn đống xương gà tới ngẩn người. ...hắn đang suy nghĩ có phải nàng tới thăm hắn phải không?
Lúc này, bầu trời đã về khuya, Ngạo Hàn Chi bị khí lạnh đánh úp tới, hắn giật mình xoay người trở lại liền thấy bóng trắng bay lướt qua.