Huyên Huyên tiến lên đỡ Ngạo Hàn Chi, lập tức bị hắn đẩy ra. Hắn xoay người trở lại vào phòng.
Hắn tuy bị Nàng lừa gạt, nhưng một phần là do hắn không đọc kỹ trên giấy viết cái gì? Cũng chính tay hắn ký tên, dù sao mạng của hắn là do nàng nhặt về.
Ngạo Hàn Chi lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nam. Ở lại không được, mà rời đi cũng không xong. Đành phải ở tạm chờ vết thương bình phục rồi tính sau.
Huyên Huyên lên tiếng nhắc nhỡ.
" Hàn Chi huynh phải chịu trách nhiệm, như huynh đã kí trên giấy .
" Còn Ta không lợi dụng người bị thương đâu, huynh cứ yên tâm mà dưỡng thương đi.
Ngạo Hàn Chi, hồi thần ngồi xuống giường, không thèm để ý Huyên Huyên đang nói cái gì.
Huyên Huyên tiến lại gần, bàn tay nhỏ xinh vuốt từ khuôn ngực xuống tới bụng nhỏ của hắn, hơi thở ấm nóng phả vào Tai Ngạo Hàn Chi.
" Hàn Chi, huynh vẫn nên ngoan ngoãn ở lại đây dưỡng thương, là quân tử nên giữ lời hứa.
Nói xong, bước chân của Huyên Huyên rời đi.
Lúc này Hắn mới thở phào ra một hơi, trên người hắn vẫn cảm giác được tê Dại khắp người, âm thanh ngọt ngào đùa cợt vẫn văng vẳng trong đầu hắn .
Vẫn nên nhanh chóng hồi phục thân Thể, nhân lúc đó mà trốn đi. Nếu hắn còn ở đây sẽ bị nàng lột sạch mà ăn sạch.
•••••••••••••••••
Ngạo Hàn Chi, dưỡng thương đã là ngày thứ mười. Vết thương cũng kết vẩy, hoạt động không còn đau nhức Nữa.
Lúc này Huyên Huyên bưng đồ ăn vào, trên mặt nhiễm sắc hồng, do ở trong bếp khá lâu.
Hắn liếc nhìn nàng, từ trên xuống dưới, không một trang sức đáng tiền nào. Trang phục bằng Vãi thô, tóc chỉ dài quá eo, được cột Lại bằng Sợi vải trắng.
Tuy đơn giản, nhưng không che hết được vẻ xinh đẹp động lòng người của nàng.
Huyên Huyên cử chỉ ôn nhu. " Hàn Chi Huynh lại đây , cơm hôm nay ta có nấu sườn kho đây.
Ngạo Hàn Chi động thân, ngồi vào bàn ăn. Hắn nhìn trên bàn chỉ có hai món, rau luộc và Sườn kho. Còn có hai chén cơm trắng.
Huyên Huyên gắp sườn vào trong bát cho hắn, cười cười mở miệng.
" Huynh đang bị thương, ăn nhiều vào.
Ngạo Hàn Chi nhíu mày, Nàng lúc này so mới nữ nhăn háo sắc giống như hai người khác nhau.
" Tạ Cô nương, cứ để tự ta Gắp là được rồi, không phiền cô nương.
" Được rồi, ăn đi, Huynh thử xem có ngon hay không!
Ngạo Hàn Chi, nhìn dáng vẻ ôn nhu của nàng, trong lòng không khỏi nhộn nhào. Trầm giọng nói.
" Cũng được, rất vừa miệng " .
Ăn cơm xong, hắn thấy Nàng chuẩn bị thay dược cho hắn, liền xua tay.
" Tạ Cô nương, ta đã khỏe vết thương đã kết vảy rồi, không cần thoa dược nữa...