Khi Lãnh Thần Duyệt bước vào trong Gia Trang. Thì người trong gia trang kinh ngạc, lẫn hoảng sợ một hồi.
Mặc dù Lãnh Thần Duyệt từ đằng quan không màng chính sự, nhưng hắn vẫn là thúc thúc của Hoàng Thượng, vẫn là đại đại danh đỉnh Vương Gia.
Lỹ Vượng vội vàng hành lễ : " Không biết, Vương Gia tới Lý Gia Trang ta có chuyện gì?
Lãnh Thần Duyệt nhìn trên dưới Lý Gia Trang, ai cũng sợ hãi cúi đầu. Chỉ duy nhất nàng là không sợ, còn nhìn hắn cười tới ngọt ngào.
" Ngươi không cần hoảng sợ, ta đã từ quan không màng chính sự. Chỉ là đi ngang qua đây, gặp một người giống với thê tử của ta.
" Ta muốn đến xác thực mà thôi.
" Thê....thê tử của vương Gia? không biết người ngài cần tìm là ai??
Lý Vượng run rẫy hỏi, hắn thật sự không biết Vương Gia lại có thê tử đâu. Không phải thê tử đã chết 20 năm trước rồi hay sao?
" Chính là nàng"
Trên dưới Lý Gia Trang chết lặng, nhìn theo hướng Lãnh Thần Duyệt chỉ. Không ai khác chính là Nghĩa nữ của ông.
Lý Vượng đành dẫn Lãnh Thần Duyệt và Huyên Huyên vào phòng . Đóng cửa lại tạo không gian cho hai người nói chuyện, còn ai không có việc liền rời đi..
" Nàng thật to gan,nàng dám lừa ta. Nàng có biết hai năm qua ta sống khổ sở như thế nào hay không?
" Nàng quả thật nhẫn tâm, Huyên Huyên nàng còn có gì giải thích với ta.
Lãnh Thần Duyệt tức giận ôm chặt lấy Huyên Huyên ,hắn nói xong liền hôn, gặm lên cánh môi anh đào kia .Khiến Huyên Huyên hít thở không thông.
Huyên Huyên hơi tránh né, miệng mấp máy.
" Thần Duyệt chàng cũng hiểu rõ năm đó vì sao ta phải làm như vậy mà. Ta Không muốn chàng bị người đời phỉ nhổ.
" Ta chấp nhận, yêu nàng ta chấp nhận cả thế gian này phỉ nhổ...