Sáng hôm sau, khi Huyên Huyên tỉnh dậy. Toàn thân cô sảng khoái không ít, nhìn xuống dưới thân thì đã được mặc y phục tử tế vào. Chỉ là giữa eo cô, liền có cánh tay vắt ngang qua.
Huyên Huyên không cần suy nghĩ cũng biết đó là cánh tay của ai rồi. Cô cau mày, không lẽ đêm qua Lãnh Thần Duyệt ngủ qua đêm ở đây?
Cô định đẩy cánh tay của hắn ra, thì bất ngờ ở cửa vang lên âm thanh của Tiểu Xuân. Cơ hồ còn nghe được, tia lo lắng bên trong lời nói.
" Thế Tử Phi, Vương Gia... Công công tổng quản đến nói cần gặp Vương Gia...
Nghe tới đây, trong lòng Huyên Huyên nổi lên tia lo lắng. Cô khẽ lay lay Lãnh Thần Duyệt đang ngủ say như chết kia.
" Thần Duyệt, chàng mau dậy. Công công tổng quản muốn gặp chàng... mau dậy, đừng ngủ nữa..
Lãnh Thần Duyệt bị Huyên Huyên lay tới tỉnh. Hắn mơ màng ôm chặt eo nhỏ,bàn tay hư hỏng luồn qua y phục tách yếm trắng ra.
Hắn theo bản năng xoa xoa hai vú mềm mại. Miệng lẩm bẩm :" Không gặp "
" Chàng còn không đi? mau dậy mau dạy :" Huyên Huyên bất mãn nhéo mạnh vào eo hắn.
Lãnh Thần Duyệt bị ăn đau mà mở mắt ,ánh mắt u ám nhìn Huyên Huyên, tay vẫn đặt lên ngực căng trướng kia.
" Hừ, ta bồi nàng. Nàng còn bất mãn.?
" Nhưng bên ngoài có người muốn gặp chàng, là công công bên người Hoàng Thượng. Chàng còn không đi, muốn Hoàng Thượng chém đầu cả Vương Phủ sao?
" Hừ! Ta là Vương thúc của hắn, hắn dám chém.... hừ :' Lãnh Thần Duyệt không vui vẻ, mới sáng ra đã triệu hắn, chắc chắn là có chuyện quan trọng.
Lãnh Thần Duyệt suy nghĩ một hồi, hắn hơi nghiêng đầu ra sau ôm chặt lấy cô. Miệng mấp máy...
" Để cho hắn đợi một chút, ta đói không còn sức dậy nữa. Ta phải ăn no mới có sức đi gặp hắn nha.
Rứt lời hắn cúi đầu xuống, ngậm lấy núm vú của Huyên Huyên. Miệng hút chặt, tham lam nuốt dịch sữa ngọt ngào vào trong bụng.
" Ân.. ưm... ư..... :"