Huyên Huyên như nhớ ra gì đó, sắc mặt cô bỗng phiếm hồng. Vội vã chạy lại vào căn phòng kia.
Là cô quá sơ Ý rồi, muốn rời đi trước tiên phải lau sạch sàn nhà. Cất hết đạo cụ trước gương, phòng cho người ủy thác tới đây, lúc đấy cô không biết phải trả lời sao.
Huyên Huyên nhanh chóng cất hết đạo cụ vào túi nilông lớn, tay cầm con búp bê bị moi ruột, Huyên Huyên hơi rụt cổ lại. Hít một hơi nhét búp bê vào túi.
Cô đảo mắt nhìn sàn nhà dính đầy dâm khí. Lúc này Huyên Huyên tìm kiếm đồ lau nhà, khom người xuống tập chung xóa dấu vết hoan ái từ đêm kia.
Bỗng nhiên điện thoại reo lên, Huyên Huyên nhíu mày lôi điện thoại ra thì người được lưu trên là Bà Tề.
Cô hơi ngẩn người một chút, sau đó bấm chấp nhận. Đặt điện thoại lên tai, cất giọng lịch sự lên chào hỏi.
" Xin chào bà Tề, bà gọi cho tôi là có chuyện gì?
" Chuyện tôi nhờ cô giúp đỡ, cô đã làm tới đâu rồi? cô đã gặp con trai tôi chưa? :" Giọng của vị mĩ phụ bên kia, gấp gáp không thể nào gấp hơn.
" Bà Tề, bà bình tĩnh. Tôi đã nói chuyện với Tề Cẩn Phong... ưm...
" Ưm.. ư... :" Bất giác sau lưng Huyên Huyên bị khí lạnh dán chặt, hơn nữa nơi tiểu huyệt như có ai đó đang chạm vài, niết lên cánh hoa phấn nộn của cô.
Huyên Huyên như muốn thét lên, giữa ban ngày ban mặt mà tên quỷ này vẫn hiện thân. Là ai nói ban ngày không có quỷ..
" Cô Kiều, cô làm sao vậy? Cô đã nói chuyện cùng con trai tôi sao.. alô.. alô...
Bà Tề bên kia, nghe được giữa chừng. Ngữ điệu hối thúc liên hồi.
" Không.. không có gì.. con trai bà, hắn muốn đốt một nữ nhân xuống cho hắn.. ưm..
Tề Cẩn Phong hứng thú khi nghe Huyên Huyên nói dối. Hắn niết ngón tay, gia tăng tốc độ gẩy lên hoa đế, thoáng chốc dâm dịch đã chảy ra ướt đẫm quần ngủ.
" Không cần đốt, tôi chỉ cần cô :" Tề Cẩn Phong ghé sát tai Huyên Huyên, khí lạnh tê ngứa xông lên tận đại não. Khắp dây thần kinh dường như tê liệt..
Huyên Huyên ưỡn mông ra sau, lưng hơi cúi xuống. Một tay bịt miệng tránh cho âm thanh dâm mị lọt vào điện thoại, tay kia vùng vẫy loạn xạ ở khoảng không.
" Tề Cẩn Phong... anh... anh đừng nháo loạn.... ưm....
" Ừm --"