Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Phép Thuật Tại Thế Giới Song Song

Chương 4: Mất trí nhớ.




Chương 4: Mất trí nhớ.

Hiệu trưởng nhìn chằm chằm vào Ryuki khi mà miệng và đôi mắt mở to.

"R-Ryuki... Đó có thực sự là em ? Đ-Điều gì đã xảy ra trong ba tháng qua ? Em đã ở đâu ?"

"Đừng quan tâm đến điều đó, cậu ấy bị mất trí nhớ, vì vậy hiện tại cậu ấy không nhớ bất cứ điều gì về những việc đã xảy ra. Nói đúng hơn, cậu ta thiếu thốn hầu hết ký ức của mình." Cô Camille nói.

"Không thể nào..." Hiệu trưởng loạng choạng lùi về phía sau cho đến khi cô bị ngăn lại bởi bàn làm việc của chính mình.

"Đợi đã! Còn khả năng chiến đấu của cậu ấy thì sao? Ít nhất cậu ấy có nhớ cách chiến đấu không ?!"

"Thật không may là không." Cô Camille lắc đầu.

Hiệu trưởng bắt đầu suy nghĩ với một cái cau mày trên khuôn mặt.

"Có lẽ nếu chúng ta đánh thức ký ức của cậu ấy bằng phép thuật, cậu ấy có thể..."

"Tôi đã thử điều đó rồi." Cô Camille vội vàng nói.

"Tôi ghét phải nói điều đó bao nhiêu, chúng ta không thể làm gì khác hơn là đợi cho đến khi cậu ấy tự mình khôi phục ký ức."

"Thật là một t·hảm h·ọa!" Hiệu trưởng thở dài thành tiếng, cô ấy tiếp tục nói: "Mặc dù không thể sử dụng phép thuật, nhưng cậu ấy là một trong những học viên mạnh nhất trong học viện này! Là một hiệp sĩ, cậu ấy đã vượt qua mọi mong đợi! Cậu ta thậm chí đã chiến đấu và g·iết c·hết nhiều ma cà rồng! Nếu không có Ryuki, năng lực của học viện chúng ta sẽ bị suy yếu rất nhiều!"

"Tuy nhiên, không phải tất cả hy vọng đều mất đi! Ngay cả khi Ryuki mất hết ký ức, tài năng của cậu ấy vẫn ở đó! Chỉ cần chúng ta huấn luyện cậu ấy đúng cách, cuối cùng cậu ấy sẽ lấy lại được sức mạnh trước đây. Và khi cậu ấy khôi phục lại ký ức của mình, cậu ấy sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nữa!” Mặc dù tuyệt vọng vài phút trước, hiệu trưởng đã cố gắng trở lại với sự nhiệt tình.

Ryuki lo lắng nuốt nước bọt, cậu liếc nhìn cô Camille, người chỉ lắc đầu im lặng.

‘Mình sắp xong rồi...’ Ryuki thở dài trong nội tâm.

"Hiệu trưởng, cô có phiền nếu tôi lo việc đào tạo của cậu ta không ?" Cô Camille đột nhiên nói.



"Hả? Còn công việc y tá của cô thì sao? Cô là y tá giàu kinh nghiệm nhất mà chúng ta có!” Hiệu trưởng hỏi.

"Tôi cũng không phải sẽ huấn luyện cậu ấy cả ngày, chúng tôi sẽ làm điều đó sau giờ học.” Cô Camille đáp.

"Cô chắc chắn chứ ? Cô không cần phải ép buộc bản thân, có rất nhiều người hướng dẫn…" Hiệu trưởng nhíu mày nói.

"Miễn là cô trả tiền làm thêm giờ là được." Cô Camille bình tĩnh ngắt lời.

Hiệu trưởng mỉm cười nói: "Tôi không nói chắc về điều đó, nhưng tất nhiên cô sẽ được trả tiền làm thêm giờ."

"Vậy thì tốt rồi, tôi sẽ làm điều đó."

Hiệu trưởng gật đầu.

‘Haaa... mình thật không thể tưởng tượng được học viện sẽ phản ứng như thế nào khi họ biết rằng Ryuki đã trở về từ cõi c·hết.’ Hiệu trưởng thở dài trong nội tâm.

"Dù sao, nếu cô cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, cô biết tìm tôi ở đâu." Hiệu trưởng nói.

"Đương nhiên." Cô Camille cười đáp.

Ryuki rời khỏi phòng hiệu trưởng với cô Camille ngay sau đó.

"Bây giờ thì sao ?" Ryuki hỏi cô ấy.

"Bây giờ cậu sẽ đến lớp và thực sự trở về từ cõi c·hết." Cô Camille bình tĩnh nói.

Ryuki lo lắng nuốt nước bọt: "Em phải tham gia những lớp học này như thế nào? Lớp học phép thuật ?"

"Cậu không thể sử dụng phép thuật, vì vậy cậu chỉ tham gia các lớp học bình thường thôi." Cô Camille đáp.



"Miễn là nó không phải là về phép thuật và ma cà rồng, em sẽ không gặp rắc rối với các tài liệu hay các kỳ thi, vì vậy em sẽ không trượt bất kỳ môn học nào..." Ryuki thở phào nhẹ nhõm.

"Tại sao cô lại nhìn em như vậy? Học tập là điều duy nhất em giỏi." Ryuki nói sau khi nhìn thấy khuôn mặt kỳ lạ của cô Camille.

Một thời gian sau, họ trở lại tầng hai, dừng lại trước lớp học đầu tiên bên cạnh cầu thang.

Cốc! Cốc!

Cô Camille gõ cửa và đợi giáo viên.

Một lát sau, một mỹ nhân tóc vàng, người mặc sườn xám màu trắng xuất hiện trước mặt họ.

"Camille…Cái gì !?" Cô giáo dừng miệng lại khi cô nhận thấy bóng dáng đẹp trai đang đứng phía sau cô Camille.

Phải mất một lúc lâu, nhưng cuối cùng cô đã nhận ra khuôn mặt của cậu và kêu lên với giọng sửng sốt: "R-R-Ryuki ?!"

"Ryuki?! Cái gì?! Làm thế nào?!" Cô giáo đã không nói nên lời sau khi nhìn thấy Ryuki, người từng là học viên yêu thích của cô cho đến khi cậu q·ua đ·ời.

"Tôi sẽ giải thích một chút. Đi thôi, Ryuki." Cô Camille vừa nói vừa bước vào lớp học với Ryuki đi theo phía sau cô.

Khi các học viên trong lớp nhìn thấy Ryuki và nhận ra cậu ta, đôi mắt của họ mở to khi hàm của họ gần như rơi xuống.

Cô Camille dừng lại ở giữa lớp học và đối mặt với những học viên đang choáng váng.

"Tôi chắc rằng các em đã biết cậu ấy, nhưng đây là Ryuki. Cậu ta được cho là đ·ã c·hết trong ba tháng qua, nhưng cậu ta đã thực sự sống sót. Tuy nhiên, cậu ấy đang bị mất trí nhớ, vì vậy cậu ấy không nhớ được nhiều thứ."

Toàn bộ lớp học im lặng không nói nên lời.

‘Ồ... Đúng như dự đoán từ một thế giới song song, tất cả mọi người trong thế giới của mình cũng học cùng một lớp ở đây.’ Ryuki nghĩ thầm khi liếc nhìn khuôn mặt quen thuộc của họ.



Tuy nhiên, mặc dù nhận ra tất cả khuôn mặt của họ, nhưng không giống như cô Camille, người đã nhìn và cảm thấy giống hệt nhau từ thế giới của cậu, những học viên này cảm thấy rất khác biệt, gần như đây là lần đầu tiên cậu gặp họ.

"Nghiêm túc chứ ? Ryuki vẫn còn sống ?" Các học viên cuối cùng đã trở lại thực tại và bắt đầu lẩm bẩm với nhau.

Rất nhiều người trong số họ bày tỏ sự nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Ryuki, nhưng một số người tỏ ra lo lắng vì nhiều lý do.

"Cậu biết phải đi đâu sau khi cậu đã hoàn thành tất cả các lớp học của mình chứ ?" Cô Camille hỏi Ryuki, cậu nhanh chóng gật đầu.

"Tốt, đến lúc đó tôi sẽ gặp cậu." Và không nói thêm lời nào, cô Camille bước ra khỏi lớp học.

"..."

Lớp học vẫn im lặng đến c·hết thậm chí nhiều khoảnh khắc sau khi cô rời đi.

"Xin lỗi, nhưng chỗ ngồi của em ở đâu?" Ryuki quay sang hỏi giáo viên.

Cô ấy thoát ra khỏi cơn choáng váng của mình và chỉ vào một chỗ ngồi nào đó.

"Cảm ơn." Ryuki nói trước khi đi đến chỗ ngồi của mình.

‘Đây cũng là nơi mình ngồi trong thế giới cũ của mình...’

"H-Hãy xem nào... Mặc dù chúng ta đã chậm tiến độ, nhưng bây giờ cô không thực sự có tâm trạng hoàn toàn tốt để dạy một lớp học, vì vậy cô có lẽ sẽ làm theo hướng khác... Ryuki... em còn nhớ cái gì không ?"

Ryuki trầm ngâm một lúc rồi mới nói với giọng bình tĩnh: "Em nhớ được tên mình, rằng em là học viên của học viện này và một số điều mà em đã học được trong học viện này. Tuy nhiên, đó chỉ là những gì còn sót lại trong kí ức của em.".

Cô giáo dụi dụi mắt, thở dài: "Cô hiểu rồi... Vâng, cô là giáo viên chủ nhiệm của em, giáo sư Jasmine, nhưng cô cũng dạy Toán và tiếng Anh, em có thể gọi cô là Jasmine nếu muốn, cô không thích các quy tắc cho lắm."

"Đã hiểu, tất vui được gặp cô, Jasmine.” Ryuki mỉm cười.

"..."

Lớp học lại lần nữa trở nên im lặng.

"T-Tốt... Nếu em có bất kỳ vấn đề hoặc câu hỏi nào, em luôn có thể đến tìm cô. Ngoài ra, cô không mong đợi em hiểu nội dung của lớp học của chúng ta vì chứng mất trí nhớ của mình, vì vậy em không phải lo lắng nhiều về việc không thể theo kịp. Chỉ cần lắng nghe và làm hết sức mình là được." Jasmine nói chuyện với Ryuki như thể cậu ấy là một đứa trẻ thiếu kinh nghiệm, điều đó là hợp lý khi xem xét tình trạng hiện tai của cậu ấy.