Chương 25: Mất đồ.
Sau khi tự tập luyện thêm nửa giờ nữa, Jasmine đã giải tán lớp sớm hơn ba giờ so với bình thường.
"Hẹn gặp lại vào ngày mai, Ryuki."
"Vâng."
Ryuki vội vã đến khu vực huấn luyện sau giờ học, mặc dù cô Camille chưa có mặt ở đó, nhưng cậu ấy đã quyết định bắt đầu tập luyện sớm.
"Cậu có động lực hơn bình thường đấy, hôm nay bị thách thức nhiều lần như vậy có ảnh hưởng đến cậu không ?” Lilith hỏi cậu ta.
"Không, điều này không liên quan gì đến nó. Sau khi xem các học viên khác đấu tập, tôi thực sự nhận ra rằng tôi yếu đuối như thế nào so với họ, đó không chỉ là sự khác biệt về sức mạnh của chúng tôi. Tôi sẽ không kéo dài trận chiến được dù chỉ ba giây nếu tôi chiến đấu với họ. Tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm." Ryuki thở dài.
"Điều đó chỉ đúng nếu cậu đang sử dụng một thanh kiếm, nếu được phép sử dụng phép thuật, cậu đã mạnh hơn hầu hết những người trong buổi tập ngày hôm nay.” Lilith nói.
"Ngay cả khi đó là sự thật, tôi không thể sử dụng phép thuật cho đến khi tôi đủ mạnh để bảo vệ mình." Ryuki thở dài.
Vào thời điểm cô Camille đến trung tâm huấn luyện, Ryuki đã cạn kiệt sức chịu đựng của mình, vì vậy cậu ấy bắt đầu luyện tập với phép thuật.
Vào cuối ngày, Ryuki hỏi cô ấy: "Em đã vung kiếm không mục đích trong nhiều ngày nay rồi, khi nào em sẽ học một số kỹ năng kiếm thuật cơ bản ?"
"Chỉ cần tập trung vào nền tảng của cậu bây giờ và quên đi những thứ khác là được, chúng ta sẽ đến bước đó khi chúng ta thực sự đến được đó." Camille thản nhiên nói.
Cô ấy nói tiếp: "Hầu hết mọi thứ trên thế giới này đều đòi hỏi một nền tảng tốt. Nếu nền tảng yếu, thì mọi thứ khác theo sau đó cũng vậy."
"Ngoài ra, tôi không có tư cách để dạy cho cậu kiếm thuật thực sự, tôi sẽ phải tìm cho cậu một giáo viên khác cho điều đó, tốt nhất là một người không quen biết Ryuki cũ.”
"Em hiểu rồi." Ryuki gật đầu, tiếp tục luyện tập như cũ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng khi Ryuki tập trung vào việc học vào buổi sáng và tập luyện vào buổi chiều, và trước khi cậu nhận thức được, đã một tuần đã trôi qua.
Trong thời gian này, cấp bậc hành thạo của Black Bullet của cậu ấy đã tăng lên D và Dark Barrier của cậu ấy tăng lên E.
Vì cậu ta chỉ có thể sử dụng phép thuật mà cô Camille đã dạy cậu ta, Ryuki hoàn toàn không thể luyện tập với Black Flames.
Hơn nữa, lượng mana của cậu ta đã tăng lên 300 và ma lực của cậu ta đạt tới hơn 1000 chỉ với phép thuật bậc 1.
Về phần luyện tập với thanh kiếm, cuối cùng cậu ta đã có đủ sức mạnh để sử dụng một thanh kiếm nặng 30kg một cách dễ dàng.
Mặc dù kiếm thuật của cậu không thể so sánh với phép thuật của cậu ta, nhưng nó vẫn tiến bộ nhanh hơn mong đợi của cô Camille.
Sự phát triển như vậy sẽ không thể thực hiện được trong thế giới cũ của Ryuki, nhưng với sự hỗ trợ của các loại thuốc ma thuật và cổ vật, nó đã trở thành hiện thực.
"Bây giờ cậu đã có đủ sức mạnh, chúng ta có thể bắt đầu luyện tập kiếm thuật của cậu để cuối cùng cậu có thể bắt đầu chiến đấu thật sự. Vì ngày mai là cuối tuần, hãy gặp tôi ở đây lúc 9 giờ.”
"Vâng."
-
Sau khi trở về ký túc xá, Ryuki đi tìm Hank, người quản lý ký túc xá.
"Này, đã lâu rồi cậu không đề cập đến đồ dùng cá nhân của tôi, nhưng tôi vẫn chưa nhận được chúng." Ryuki nói với cậu ta.
"Hả? Thực sự sao ? Hãy để tôi gọi cho họ ngay bây giờ.” Hank nhấc điện thoại lên và bấm một số.
Một lúc sau, Hank giải thích tình hình cho người ở phía bên kia điện thoại.
"Ryuki đúng không? Để tôi kiểm tra cơ sở dữ liệu..."
"Chúng ta bắt đầu nào... Ryuki... Hửm?"
"Chuyện gì xảy ra ?" Hank hỏi.
"Nó nói ở đây rằng các món hàng của Ryuki đã được giao ba ngày trước."
"Cái gì ?" Hank nhướng mày.
Hank quay sang nhìn Ryuki nói: "Họ nói rằng các món hàng đã được giao cho cậu vào ba ngày trước."
"Hả ? Điều đó là không thể, họ có để nó trước cửa nhà tôi và đánh dấu nó là 'đã giao hàng' không ? Nếu ai đó đã đánh cắp nó thì sao ?" Ryuki vẻ mặt khó hiểu nói.
"Ryuki nói rằng cậu ấy đã không nhận được các món đồ của mình." Hank liên lạc lại bên kia.
"Hãy để tôi liên hệ với người giao nó."
Vài phút sau, người đó gọi lại nói: "Người giao gói hàng nói rằng cậu ta đã đích thân đưa nó cho Ryuki."
"Ừm... Ryuki, cậu có chắc là cậu đã không nhận được bất cứ điều gì ? Người giao hàng nói rằng cậu ta đã đưa nó cho cậu...trực tiếp."
"Thật vớ vẩn! Tôi hiếm khi ở trong phòng của mình mấy ngày hôm nay và khi tôi trở về tôi đi thẳng vào giấc ngủ! Tôi chưa bao giờ nhận được bất cứ thứ gì!" Ryuki nói lên.
"Cậu đã nghe Ryuki rồi đấy." Hank nói lại bên kia.
"Được rồi, tôi sẽ phải mở một cuộc điều tra, điều này có thể mất vài tuần nếu không muốn nói là vài tháng."
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cho cậu ta biết." Sau khi cúp máy, Hank giải thích tình hình cho Ryuki.
"Không thể tin được... Tôi chỉ muốn có thêm một số quần áo và đồng phục thôi mà, nếu cậu không tin tôi, cậu có thể kiểm tra phòng của tôi, nó trống rỗng, hoàn toàn không có gì ngoại trừ quần áo cậu đã cho tôi.” Ryuki đau đầu mà nói.
"Không cần, tôi tin cậu." Hank lắc đầu: "Tuy nhiên, vì chúng ta không biết chuyện gì đã xảy ra với mấy món hàng của cậu, chúng ta chỉ có thể đợi họ kết thúc cuộc điều tra thôi."
"Rốt cuộc bên trong mấy món đồ của tôi là gì ? Vì sao ai đó lại bất chấp mọi thứ để họ có thể ă·n c·ắp nó kia chứ, chắc chắn có một cái gì đó có giá trị bên trong.” Ryuki thắc mắc.
"Theo tôi được biết, cổ vật và vật dụng có giá trị được trao cho học viện một khi chủ nhân của chúng chính thức q·ua đ·ời, vì vậy ngoài quần áo và các vật phẩm linh tinh ra, rất khó có khả năng mấy món đồ của cậu có giá trị gì." Hank nói.
"Tại sao trên thế giới này lại có người ă·n c·ắp quần áo của tôi ? Điều đó thật vô lý hết sức!" Ryuki vô cùng mệt mỏi nói.
"Ừm... Nếu cậu thực sự muốn một số quần áo mới, cậu chỉ cần hỏi học viện. Đồng phục là miễn phí. Và vì cậu nổi tiếng nên học viện thậm chí có thể cho cậu một số tiền để mua thêm quần áo.” Hank khuyên bảo.
"Tôi phải đi đâu để lấy những bộ đồng phục miễn phí này ?"
Hank chỉ vào tấm bản đồ lớn trên tường rồi nói: "Đó là bản đồ của học viện, đi tìm phòng hành chính và đặt hàng đồng phục của cậu ở đó là được.”
Ryuki nhìn bản đồ một cách chuyên chú trong một vài khoảnh khắc, ghi nhớ bản đồ và tất cả các chi tiết của nó.
"Được rồi, tôi biết mình phải đi đâu. Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu." Ryuki rời ký túc xá ngay sau đó để đặt mua một số đồng phục tại phòng hành chính.
Khi đến đó, Ryuki đã nói chuyện với một trong những công nhân ở đó để được giúp đỡ.
May mắn thay, vì thông tin của Ryuki vẫn còn trong cơ sở dữ liệu của học viện, họ đã có thể đưa cho cậu ta bốn bộ đồng phục ngay tại chỗ.
"Còn gì nữa tôi có thể giúp cậu không ?" Người nhân viên nói.
"Ừm... Nói thật với cậu, tất cả quần áo của tôi gần đây đã b·ị đ·ánh cắp, vì vậy ngoài những bộ đồng phục này thì tôi không có gì khác để mặc, kể cả đồ ngủ. May mắn là tôi đã được thông báo rằng tôi có thể nhận được một số trợ giúp tài chính ở đây.” Ryuki đáp.
"Tôi hiểu rồi... Trên thực tế, trong khi chúng tôi giúp đỡ tài chính cho học viên của mình, cậu có thể sẽ không cần điều đó."
"Hả? Tại sao không? Tôi không có tiền ngay bây giờ."
"Cậu thấy đấy, khi cậu c·hết, học viện đã chiếm đoạt toàn bộ tài sản của cậu nhân tiện đây là một thói quen bình thường. Tuy nhiên, vì cậu không thực sự c·hết, cậu có thể tự nhiên lấy lại những gì ban đầu thuộc về cậu và điều này bao gồm các cổ vật của cậu và những thứ khác.”
"Tôi khá chắc chắn rằng học viện đã trong quá trình làm như vậy vì cậu khá nổi tiếng, có muốn tôi kiểm tra thư không ?"
"Xin mời!" Ryuki tự nhiên trả lời, giọng nói tràn đầy mong đợi.
"Được rồi, cho tôi một chút thời gian..." Người nhân viên tiến hành gõ một số thứ trong máy tính của mình.
Một lát sau, cậu ta nói: "Xem nào, học viện đã trả lại tất cả tiền của cậu. Tuy nhiên thì cổ vật của cậu sẽ cần nhiều thời gian hơn một chút do một số vấn đề khác."
"Tôi hiểu rồi... Vậy làm thế nào để tôi nhận được tiền của mình ?” Ryuki hỏi.
"Học viện có hệ thống ngân hàng riêng được sử dụng bởi hầu hết học viên của mình. Theo thông tin của cậu thì tiền của cậu cũng nằm trong ngân hàng này. Để truy cập nó, cậu chỉ cần đến ngân hàng. Tiếc là nó đã đóng cửa trong ngày hôm nay, vì vậy cậu sẽ phải đi vào ngày mai khi nó mở cửa lúc 7 giờ sáng.” Nhân viên đáp.
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu đã dành thời gian để giúp.” Ryuki trở về phòng của mình ngay sau đó.